Thẩm Thất nở nụ cười, cô biết Tần Trân nhất định có chuyện gì đó.
“Là thế này.
Cái đứa em gái không thể bớt lo lắng kia của chị, nó tìm chị thực ra là vì em ba nên mới tới.” Tần Trân thở dài một tiếng, nói: “Em ba hiện tại dù sao cũng là cán bộ chính phủ, cũng coi như là nắm một số quyền lợi nhất định, người để ý đến em ấy chắc chắn không ít.
Chị vốn không muốn nói chuyện này, không muốn làm phiền đến mọi người nữa.
Nhưng mà Tần Lỵ vẫn không ngừng quấn lấy chị, chị không đồng ý sẽ đi quấn lấy ba chị.
Cuối cùng ba chị đã hạ tối hậu thư cho chị, chị cũng hết cách rồi.
Chị nghĩ rằng, để em ba từ chối nó là được rồi.
Tránh khỏi việc nó lúc nào cũng nghĩ lung tung.”
Thẩm Thất cười khổ.
Tần Trân cũng cười miễn cưỡng: “Có phải đã gây phiền phức cho em rồi không?”
Thẩm Thất khoát tay, nói: “Không đến mức phiền phức, mà vì anh ba của em, anh ấy thật sự không hẳn là thích người kiểu như cô ấy.
Đúng rồi, em chị bao nhiêu tuổi rồi?”
Tần Trân thở dài một tiếng, trả lời: “Năm nay vừa bước sang đầu hai, đại khái là hai mươi tuổi, ít tuổi hơn chị rất nhiều.”
Thẩm Thất tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Thất nói: “Nhưng anh ba năm nay hình như đã ba mươi lăm tuổi rồi? Khoảng cách tuổi tác như thế hơi lớn thì phải?”
Tần Trân cười khổ: “Đúng vậy, nhưng cho dù chị nói cái gì, nó cũng không nghe.
Ba chị bên kia thì lại không ngừng tạo áp lực với chị, chị cũng hết cách rồi.
Năm đó lúc chị học đại học, học phí không đủ, chị phải tìm đến trước cửa ba chị xin ông giúp, ông ấy đã trả tiền học phí đại học và học phí của nghiên cứu sinh cho chị.
Vì thế, chị cũng ngại từ chối ông ấy.
Xin lỗi em, Tiểu Thất.”
Thẩm Thất ngoắc lấy cánh tay của Tần Trân đi hướng trở về: “Không có việc gì, chúng ta về nhà đi.
Vừa lúc, em cũng đi gặp cái cô Tần Lỵ đó một chút.
Xem xem rốt cuộc có phù hợp với anh ba không.
Yên tâm, Thẩm gia chúng ta không có chuyện ép duyên đâu.
Anh ba không thích, đến thiên tử cũng phí công vô ích thôi.”
Tần Trân nhất thời nở nụ cười: “Em thực là biết an ủi người khác.”
Hai người nói nói cười cười, trở về Thẩm gia.
Vừa vào cửa liền có người nói với Thẩm Thất, Thẩm Lục đã xuất phát rồi.
Vả lại Hạ gia còn sắp xếp mấy tên vệ sĩ tinh nhuệ nhất vừa công khai vừa âm thầm bảo vệ, hơn nữa Thẩm Ngũ đã báo qua với cấp trên, sẽ lấy danh nghĩa là người quốc tế phái đến, trực tiếp hộ tống Thẩm Lục qua đó.
Ánh mắt Thẩm Thất buồn bã, cô không phải không muốn đi tiễn, mà cô sợ lúc tiễn biệt sẽ khóc mất, cô không muốn khiến Thẩm Lục phải vướng bận về mình.
Bởi vậy, nghe thấy mấy câu này, Thẩm Thất cũng chỉ gật gật đầu.
Người trong nhà còn nói với Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh đang sắp xếp máy bay để bay về, Thẩm Thất cũng chỉ gật đầu không nói gì.
Vừa mới đỡ Tần Trân về phòng, liền nhìn thấy Tần Lỵ đang ngồi trước bàn trang điểm của Tần Trân đem mỹ phẩm dưỡng da của Tần Trân mở ra hết.
Thẩm Thất nhìn thấy, liền nhíu mày một chút.
Sắc mặt của Tần Trân đã trở nên rất khó coi, nhưng vì chút mặt mũi còn lại, chỉ có thể mở miệng nói: “Sao em vẫn ở trong phòng chị thế?”
Tần Lỵ dường như lúc này mới phát hiện Thẩm Thất và Tần Trân, lập tức đứng dậy: “A, em ở trong phòng cũng không có việc gì, liền qua đây xem một chút.
Chị, mỹ phẩm dưỡng da của chị thật tốt a.”
Mỹ phẩm dưỡng da của Tần Trân là sản phẩm mà Thẩm Thất đặc biệt điều phối từ công ty mình, chuyên dùng cho phụ nữ mang thai, đây là sự sáng tạo của hai nhà Hạ gia và S.A kết hợp lại để làm riêng cho cá nhân.
Thực sự là sản phẩm cao cấp.
Vừa có thể bảo vệ làn da của phụ nữ mang thai, vừa hoàn toàn không hại đến đứa trẻ trong bụng.
Bởi vì những mỹ phẩm dưỡng da này, toàn bộ đều là sản phẩm từ thiên nhiên.
Vật chất dinh dưỡng bên trong, toàn bộ đều được chiết xuất ra từ những dược liệu quý giá.
Hoàn toàn không có nửa phần chất hóa học.
Nó có thể không tốt sao?
Cái cô Tần Lỵ này quả thật có mắt nhìn, vừa nhìn đã biết được những mỹ phẩm dưỡng da này có điểm gì quý giá rồi.
Tần Trân bước qua, thu lại toàn bộ mỹ phẩm, nhét vào ngăn kéo, thản nhiên nói: “Tần Lỵ, vị này là thiếu phu nhân nhà họ Hạ, phu nhân tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hạ thị - Thẩm Thất.
Em phải gọi là chị Thẩm hoặc Hạ thiếu phu nhân.”
Tần Lỵ vừa nghe thấy đây là Thẩm Thất, lập tức đến gần, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Tần Trân, nhìn Thẩm Thất lấy lòng: “Em gọi chị là chị nhé.
Chị dưỡng da tốt thế, thoạt nhìn không khác biệt với em là mấy.”
Thẩm Thất miễn cưỡng cười cười: “Chào em, chị là Thẩm Thất.”
“Đều là người nhà mình, xa lạ như vậy làm gì ạ? Có phải hôm nay em đến, các chị đều không hoan nghênh phải không?” Tần Lỵ tiếp tục lôi kéo làm quen: “Chị gái của em chính là gả cho Thẩm gia nhà chị đó.”
Thẩm Thất xấu hổ cười: “Không phải, em nghĩ nhiều rồi.
Thẩm gia đương nhiên là hoan nghênh em rồi.”
“Vậy chị gái em đã nói với chị chưa?” Tần Lỵ hình như hoàn toàn không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào, trực tiếp hỏi: “Vậy chị định giúp em như thế nào?”
Thẩm Thất trong nháy mắt liền không nói gì.
Tần Trân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Thẩm Thất đầy áy náy.
Thẩm Thất nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Như vậy nhé, chị em đã bận cả ngày, rất mệt rồi, chúng ta đừng làm phiền chị ấy nghỉ ngơi, chúng ta ra phòng trà phía ngoài nói chuyện được không?”
“Được a.” Tần Lỵ mặc kệ Tần Trân, vui vẻ kéo Thẩm Thất rời đi.
Thẩm Thất còn không kịp nhìn Tần Trân liền bị Tần Lỵ kéo đi rồi.
Đến cạnh phòng trà, hai người vừa bước vào liền có người bưng trà nóng lên.
Hai người ngồi ở trên tấm thảm của một cái sạp nhỏ, Thẩm Thất vừa dựa vào đệm, liền nghe thấy Tần Lỵ nói: “Thẩm gia các người thật là giàu có.”
“A, cảm ơn.
Cũng bình thường, cũng không phải là người giàu có lắm đâu.
Chỉ là Thẩm gia cũng đã cũng lâu đời rồi, nên bên trong cũng tạm ổn.” Thẩm Thất hơi gật đầu nói: “Nếu nói là giàu có, vậy cũng không thể coi là giàu được.”
“Đúng thế, đúng thế, làm sao có thể so với Hạ gia chứ? Hạ gia mới thực sự là người giàu có.” Tần Lỵ lập tức nắm lấy cổ tay của Thẩm Thất, ánh mắt như phát sáng nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay Thẩm Thất, nói: “Chiếc vòng tay này của chị rất đáng giá nhỉ? Cái nhẫn này của chị cũng rất có giá trị đúng không? Đây là cái gì? Oa, đây là ngọc phật sao? Kiểu dáng thật là có giá trị mà.”
Thẩm Thất còn không kịp nói hết lời, thiếu chút nữa đã bị Tần Lỵ sờ khắp người một lượt.
Thẩm Thất nhướn mày.
Chả trách Tần Trân hết cách với cô em gái này.
Tần Lỵ này rất không có văn hóa.
Thẩm Thất không chút khách khí rút tay mình về, nói: “Thật xin lỗi, mấy thứ này ở Hạ gia đều được đăng kí bằng sổ đăng ký, là bảo vật gia truyền của Hạ gia, chị không thể tùy tiện cho người khác xem được.”
“Xí, đồ hẹp hòi.” Tần Lỵ lúc này mới lưu luyến rút tay về, quăng lại một câu: “Em chỉ xem một chút thôi, cũng không phải dành nó với chị.”
Thẩm Thất cảm thấy đau đầu.
Không cần hỏi anh ba, chắc chắn một trăm phần trăm là không phù hợp.
Anh ba cũng không phải là anh hai, anh ấy là người rất có chủ ý.
Anh hai cả ngày ở trong quân đội, vì thế mới ít khi gặp được phụ nữ.
Anh ba thì đi đâu gặp chả được?
Đương nhiên, cửa của mình, cô ta còn không qua được.
Đừng nói đến anh ba.
Thẩm Thất hắng giọng, nói: “Nghe nói, em tìm chị có việc?”
Tần Lỵ nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, liền nhịn không mà lẩm bẩm một tiếng, nói: “Em biết chị gái em chắc chắn chưa nói gì với chị mà.
Chị ta làm sao có tư cách làm chị chứ.
Xí, thật là.
Người khác đều là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, còn chị ta thì lại đổ ra hết, một chút cũng không biết mang lại lợi ích cho em gái mình gì cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...