"Không không dám rồi! Tôi sai rồi, tôi thật biết sai rồi!" Người đàn ông kia không ngừng cầu xin tha thứ.
Tiểu Hạ từ trên cao nhìn thoáng qua người đàn ông này, lại ngẩng đầu nhìn lấy căn phòng của Thẩm Thất, rồi mới lên tiếng: "Cút! Cho tôi nhìn thấy các ngươi dám tới nơi này gây sự nữa, tôi hôm nay liền phế các ngươi!"
Đã có tiểu Hạ những lời này, đám người kia là vừa lăn vừa bò, té cứt té đái mà xéo đi rồi.
Chờ bọn họ sau khi đều rời đi rồi, Lưu Nghĩa mở cửa phòng ra, hướng về phía tiểu Hạ giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Hạ vừa nhìn thấy Lưu Nghĩa, mặt như băng sương vào vừa rồi trong nháy mắt trở thành hoa xuân rực rỡ: "Thiếu phu nhân có bị hoảng sợ không?"
"Không sao.
Cám ơn anh a!" Lưu Nghĩa vừa cười vừa nói.
"Không có gì, các ngài nghỉ ngơi!" Tiểu Hạ vỗ ngực một cái: "Có tôi ở đây, không ai có thể tới gây sự!"
Lưu Nghĩa gật gật đầu.
Ngay vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai gay gắt: "A!"
Một tiếng này kêu quá mức kinh hãi rồi.
Bởi vì toàn bộ sơn trang của suối nước nóng đều bị cúp điện rồi, bởi vậy, tất cả các hệ thống cảm ứng đều mất đi hiệu lực, chỉ có thể dựa vào khóa cửa nguyên sơ nhất để bảo đảm an toàn.
Vì vậy, sau khi nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi này, Lưu Vân lập tức tới ngay cùng Thẩm Thất các cô nói: "Các cô ở trong phòng, ở đâu cũng đừng đi, chú ý an toàn, chúng ta đi qua xem thử!"
Ba người phụ nữ ở trong phòng gật gật đầu, tiếp tục khóa chặt cửa, chờ đợi tin tức.
Lưu Vân, Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi đồng thời từ trong phòng xông ra ngoài, thẳng chạy đến nơi xảy ra tiếng kêu sợ hãi kia.
Nếu như không có đoán sai, lại có người chết rồi.
Quả nhiên, đám người của Hạ Nhật Ninh khi vọt tới đó, liền nhìn thấy một người bị treo cao cao ở trên cột cờ của giữa quảng trường của thị trấn suối nước nóng.
Cả người có lẽ đã quá đông lạnh rồi, cứng rắn mà treo ở phía trên, mặc cho gió thổi tuyết đánh, không chút nhút nhích.
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh trầm trầm, đối với Văn Nhất Phi cùng Lưu Vân nói: "Đối phương đây là nước ấm luộc ếch, định ai cũng không buông tha sao?"
Lưu Vân lập tức hỏi lại: "Người này, cùng người mà các người điều tra không có quan hệ?"
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhướng lên, nói: "Trở về rồi hãy nói đi."
Nói xong câu đó, Hạ Nhật Ninh hướng về phía tiểu Xuân gật gật đầu, tiểu Xuân lập tức biến mất ở trong đám người.
Bởi vì nơi này lại chết người, hiện trường quả thực là ầm ĩ rối tinh rối mù.
Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi cùng Lưu Vân trở về, trực tiếp đi đến phòng của Lưu Vân, sau khi ngồi xuống mới lên tiếng: "Cha nuôi, xem ra, đối phương là muốn đem chúng ta một mẻ hốt gọn rồi!"
"Nói như thế nào?" Đôi mắt của Lưu Vân cũng cùng lạnh lẽo.
Ông từ trước đến nay đều không phải là thiện nam tín nữ a!
Nếu có người dám chọc tới trên đầu của ông, vậy ông tuyệt đối sẽ ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng!
Lúc này, tiểu Xuân đã trở về.
Tiểu Xuân hướng về phía ba người đang ngồi kia gật gật đầu, nói: "Tôi vừa mới xem qua người chết rồi, hắn vẫn là chết bởi trúng độc.
Nhưng mà, hắn cũng không phải người nhà của người chết vào năm đó, mà là một người qua đường không có liên quan gì."
Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh vừa nhấc lên: "Quả nhiên.
Đối phương đã bắt đầu không phân biệt mà công kích rồi.
Vì vậy, từ đêm nay bắt đầu, tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần rồi."
Tất cả mọi người cùng theo gật gật đầu.
"Để bảo đảm an toàn, căn phòng lần nữa điều chỉnh." Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói,: "Cha nuôi, cha chịu trách nhiệm bảo vệ mẹ nuôi."
Lưu Vân lập tức nở nụ cười: "Được."
Con rể này, ông thích!
Hiểu chuyện!
Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: "Tiểu Thất cùng theo tôi là được rồi.
Nhất Phi anh cùng tiểu Nghĩa với nhau.
Dù sao các người.
Cũng là người một nhà., "
Hạ Nhật Ninh cô đọng mà nói xong câu đó, Văn Nhất Phi thì không nhịn được đập hắn một đấm.
Lưu Vân cảm thấy có chút bực mình.
Tất cả mọi người là đàn ông, có câu nào nghe không hiểu?
Không ngờ là một khi ông chưa dán mắt vào, thì con gái đã bị ăn rồi a!
Nhưng mà, bây giờ hình như không phải là lúc tính toán cái này.
Sau khi Hạ Nhật Ninh nhanh chóng phân phối xong phòng, còn nói thêm: "Căn phòng còn để trống, dùng để làm cạm bẫy."
Văn Nhất Phi lập tức đã hiểu rõ ý của Hạ Nhật Ninh: "Anh quá gian trá rồi! Anh có phải cố ý không?"
Lưu Vân dù sao không phải là người trẻ tuổi, có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của Hạ Nhật Ninh cùng Văn Nhất Phi, một vẻ mặt không hiểu mà nhìn hai người bọn họ.
Văn Nhất Phi giải thích: "Nhật Ninh hôm nay cho tiểu Xuân lúc đem đồ điện cùng thiết bị sưởi ấm đưa đến căn phòng của tiểu Thất các cô ấy, là gióng trống khua chiêng đấy.
Mục đích chính là muốn cho tất cả mọi người biết rõ trong căn phòng này, không chỉ có ở một đám phụ nữ không có sức chiến đấu, hơn nữa còn là phụ nữ của mấy người chúng ta."
Lưu Vân dù sao cũng là càng già càng lão luyện, lập tức phản ứng lại: "Con là dắn đo cho đối phương không dám đối với chúng ta ra tay, vì vậy luôn ở bên ngoài ra tay? Con đây là muốn ép đối phương ra tay?"
"Chỉ có đối phương ra tay, chúng ta mới có thể bắt lấy phần đuôi nhỏ của hắn." Hạ Nhật Ninh tự tin mà cười cười: "Thông qua đêm nay ầm ĩ như vậy, căn phòng kia quả thực đã trở thành mục tiêu công kích.
Vì vậy, người trong căn phòng kia, đêm nay sẽ xảy ra chuyện, cũng là chuyện hợp tình lý.
Vào buổi đêm đầu tiên, cũng bởi vì mẹ nuôi đi qua cùng với vợ chồng Mã Khởi Dân cãi nhau, vì vậy người đầu tiên chết chính là Mã Khởi Dân.
Đây là một loại ám chỉ tâm lý rất tốt.
Sẽ khiến mọi người khủng hoảng và suy đoán.
Đối phương áp dụng phương thức quanh co vòng vèo, đơn giản chỉ là muốn khống chế được cảm xúc của mọi người."
"Khủng hoảng tâm lý.
Nếu như các cô ấy xảy ra chuyện, trong đám người sẽ suy đoán là ai đã ra tay, người xong việc thì sẽ cầm lấy đi cái gì.
Dù sao, tài nguyên càng ngày càng ít, tất cả mọi người sẽ tìm kiếm nghĩ cách trữ hàng tài nguyên.
Đến ngày mai, tôi đoán cung cấp một ngày ba bữa cũng sẽ giảm số lượng hoặc là giảm phân nửa hoặc là dứt khoát sẽ không cung cấp nữa.
Nếu là như vậy, sẽ lần nữa dẫn phát hỗn loạn.
Nếu là như vậy, những người này có thể thuận lý thành chương mà đi chém giết cướp rồi.
Như vậy, mục đích của người chủ trương đằng sau chuyện này thì đạt được rồi."
"Thừa lúc loạn mà giết người, là mục tiêu ở bước tiếp theo của hắn!" Ngón tay xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi của Hạ Nhật Ninh hung hăng gõ vào mặt bàn: "Đục nước béo cò, đánh lừa dư luận.
Như vậy không chỉ có hiệu quả, còn có thể tiến thêm một bước mở rộng ảnh hưởng mà số người tử vong mang đến.
Đến lúc đó, người còn sống sót sẽ khủng hoảng, sẽ bất an, dù là thời tiết ở bên ngoài cực đoan ác liệt, cũng sẽ chọn bí quá hoá liều, đi ra khỏi thị trấn suối nước nóng.
Mà bọn họ không có bất kỳ kỹ năng sống còn cùng trang bị, vậy người đã chết đi, có thể cùng người đứng ở đằng sau trù tính này phủi sạch quan hệ, tiến thêm một bước gia tăng độ khó bắt lấy hắn."
Nghe xong Hạ Nhật Ninh phân tích, Lưu Vân cùng Văn Nhất Phi thật lâu cũng không nói gì.
Người đứng ở đằng sau trù tính này, rốt cuộc là vì cái gì đây?
Vì báo thù?
Nếu như chỉ là vì báo thù, hướng về phía tiểu Xuân đi thì được rồi.
Tại sao còn phải cho nhiều người vô tội như vậy mà mai táng theo đây?
"Hắn thật sự muốn giết hết tất cả mọi người sao?" Văn Nhất Phi nhịn không được hỏi: "Dù là còn có nhiều người bị hại vô tội như vậy?"
"Đối với một người điên mà nói, hắn còn phân người bị hại là ai chăng?" Khóe miệng của Hạ Nhật Ninh nhếch lên, nói: "Từ mức độ phát rồ mất trí của hắn mà phán đoán, người này, đã không đủ lý trí rồi!"
"Việc này không nên chậm trễ, lập tức chuyển dời.
Làm kỹ ngụy trang." Hạ Nhật Ninh đối với tiểu Xuân nói: "Kế tiếp, các người phải cẩn thận thật nhiều."
"Hiểu rõ." Tiểu Xuân gật gật đầu, lập tức quay người đi thi hành mệnh lệnh rồi.
Từ Vân Khê lặng yên không một tiếng động nào mà đi tới, Thẩm Thất cũng đã đi đến căn phòng của Hạ Nhật Ninh, Lưu Nghĩa bị chuyển dời đến căn phòng của Văn Nhất Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...