“Yên tâm! Anh nhất định sẽ chiếm lấy được trái tim của công chúa nhỏ.” Hạ Nhật Ninh tràn đầy tự tin nói: “Đúng rồi, chuyện của mẹ, em đừng lo lắng, sau này sẽ không có phiền phức gì nữa đâu.”
Thẩm Thất kinh ngạc hỏi: “Anh giải quyết xong rồi? Anh làm thế nào thuyết phục họ vậy?”
“Sơn nhân tự có diệu kế.” (*) Hạ Nhật Ninh cười thần bí, dung mạo anh tuấn cực điểm ở trong video tỏ vẻ trêu đùa Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhịn không được học cái cách khiêu mi của Hạ Nhật Ninh: “Cố làm ra vẻ huyền bí.”
Hai người hàn huyên một hồi, Hạ Nhật Ninh trầm giọng nói: “Tiểu Thất.”
“Hả?” Thẩm Thất lên tiếng.
“Có muốn biết nguyện vọng trong năm mới của anh là gì không?” Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất trong video, thấy cô ngây thơ ngồi trên sô pha, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Đó là tình cảm chân thành cả đời của hắn!
Thẩm Thất nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: “Hy vọng Tiểu Hà sẽ sớm tha thứ cho anh.”
“Đó chỉ là một phần.” Hạ Nhật Ninh dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn Thẩm Thất.
“Còn có cái khác nữa sao? Là gì thế?” Thẩm Thất mờ mịt lắc đầu: “Không biết.”
“Tiểu Thất, em có muốn biết, năm đó chúng ta ở trong phần mộ, sau đó đã xảy ra chuyện gì không?” Hạ Nhật Ninh hỏi: “Sau khi em rơi xuống vách núi, anh cũng nhảy xuống theo.
Nhưng hai chúng ta không bị thương gì mà lại mất đi trí nhớ.
Em không muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Thất ngây người: “Nhưng mà, cái lõi khóa phía bên kia đã bị bịt lại rồi, chúng ta không vào được.
Cái khóa ấy muốn mở ra một lần nữa chỉ có thể là ba nghìn năm sau mà.
Chúng ta làm sao đi được?”
Hạ Nhật Ninh cười cười: “Có lẽ sẽ có biện pháp.”
“Sao lại nói thế?” Thẩm Thất không nhịn được tò mò, hỏi: “Có phải anh còn biết cái gì nữa đúng không?”
“Em còn nhớ cái Lưu Ly Bảo Kính lần trước anh nhờ em cất giữ không?” Hạ Nhật Ninh hỏi.
Thẩm Thất gật gật đầu: “Em nhớ, cái Bảo Kính đó em đang cất trong tủ sắt.
Rất an toàn.
Hơn nữa, trang viên phồn hoa, ai dám đi trộm đồ.”
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy em có biết cái Lưu Ly Bảo Kính ấy là ai đã cho anh không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Là ai thế?”
“Là ba mẹ của Triển Bác.” Hạ Nhật Ninh trầm ngâm một lát, nói: “Bọn họ nhờ anh cất giữ.
Anh luôn nghĩ rằng đồ vật này có liên quan đến phần mộ của thiên đế.
Có lẽ, chúng ta có thể thông qua Lưu Ly Bảo Kính này để đi vào một lần.
Làm rõ xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh khiến trong lòng Thẩm Thất bỗng khẽ động một cái.
Đúng vậy, năm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì?
Vì sao hai người đều cùng lúc mất đi trí nhớ?
Thẩm Thất lập tức thẳng lưng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình dáng bên ngoài của cái gương đó.
Khó trách lúc đó khi cô nhìn thấy cái Lưu Ly Bảo Kính ấy, cảm thấy rất quen mắt.
Hiện tại Hạ Nhật Ninh nhắc nhở như vậy, cuối cùng cô cũng nhớ lại, cái Lưu Ly Bảo Kính này trông giống ý như đúc cái thần khí mà cô thấy trong ảo giác lúc ở phần mộ thiên đế.
Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Sao có thể?
Trên thế giới sao lại có chuyện huyễn huyền như vậy chứ.
“Không phải chứ?” Thẩm Thất không nhịn được nói: “Nhật Ninh, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Làm sao có chuyện huyền huyễn như vậy được.”
“Thiên đế với anh giống nhau, Thất Tiên Tử với em cũng giống nhau.
Tiểu Thất, em không thấy là trùng hợp quá đáng sao? Em thực sự không muốn làm rõ tất cả sao?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhíu một cái, ý cười đọng trên hốc mắt, nói: “Chẳng lẽ em không muốn biết sự ràng buộc giữa chúng ta vì sao lại sâu như vậy? Lúc anh còn nhỏ, lần đầu nhìn thấy em, anh liền cảm thấy, cuộc đời đã định anh và em nhất định phải gặp nhau.
Cho nên, anh mới ở chỗ cũ đợi em rất lâu, rất lâu.
Sau khi trưởng thành, lúc gặp lại em một lần nữa, rõ ràng vẫn còn xa lạ, nhưng trái tim anh lại vì em mà đau.
Em cũng nghĩ rằng đó là trùng hợp sao?”
“Việc này...” Thẩm Thất ngưng lại.
Việc này hình như, quả thật là trùng hợp một cách quá đáng rồi.
Vậy, mình và Thất Tiên Tử rốt cuộc là có quan hệ như thế nào? Hạ Nhật Ninh và thiên đế sao lại giống nhau trùng hợp như thế?
“Thế nhưng, chúng ta hiện nay chỉ là cầm cái Lưu Ly Bảo Kính này, cũng không có đường đi vào mà.” Thẩm Thất chần chờ một chút, nói: “Phần mộ quả thực đã bị che bịt lại rồi.”
“Sẽ luôn có biện pháp.
Anh luôn cảm thấy, vận mệnh đã khiến Lưu Ly Bảo Kính này trở về trong tay của chúng ta, là có dụng ý đặc biệt.” Hạ Nhật Ninh trả lời: “Có điều, hiện tại vẫn chưa rõ phương pháp cụ thể, tóm lại sẽ tìm được cách.
Đúng rồi, tối nay bọn em đều muốn thức đêm sao?”
“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Thất cười một cái: “Bà ngoại tuổi đã lớn, không thức đêm được, mấy người chúng em đều muốn cùng nhau thức đêm.”
Hạ Nhật Ninh kéo màn hình về sau, cho Thẩm Thất xem phong cảnh sau lưng, thâm tình chân thành nói: “Anh ở nhà sẽ thức đêm cùng em.”
“Được thôi.” Thẩm Thất mỉm cười: “Còn muốn xem bọn nhỏ một chút không? Có điều, bọn nhỏ bây giờ hình như đang ở bên anh trai và chị dâu bên kia.
Chị dâu làm cho Thẩm Hà rất nhiều mô hình nhân vật hoạt hình, khiến Thẩm Hà vui vẻ đến nỗi cả ngày cũng không khép miệng lại.
Phỏng chừng đêm nay lại ôm lấy mấy cái mô hình đó mà ngủ rồi.”
Hạ Nhật Ninh tưởng tượng đến cái Weibo mà Thẩm Hà dùng điện thoại của Thẩm Thất đăng lên, không nhịn được mà nở nụ cười: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội xem.”
Hai người hàn huyên một hồi lâu mới lưu luyến tắt máy.
Hạ Nhật Ninh nhìn không trung, không nhịn được mà nói: “Sao đêm nay thật là rất sáng a.”
Tiểu Xuân đứng ở một bên, cười trả lời: “Đúng vậy, sao đêm giao thừa năm nay hình như có sáng hơn so với mọi năm một chút.”
Tiểu Hạ đang gặm hoa quả tươi từ Australia gửi về, phụ họa nói: “Không chỉ sáng hơn một chút, tôi cảm thấy ánh trăng hôm nay mờ đến nỗi dường như không nhìn thấy được rồi.
Cho dù là trăng khuyết, năm nay hình như đã khuyết quá nhiều rồi.”
Hạ Nhật Ninh mỉm cười gật đầu: “Có lẽ thế.”
Bầu trời đêm nay, quả thật sáng lạn một cách hết sức đẹp đẽ.
Thẩm Thất ngồi trước cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài sao trời rực rỡ, cũng không nhịn được mà nói ra lời cảm khái như vậy.
Tuy rằng là thức đêm,nhưng mọi người đều đang làm việc mà mình cảm thấy hứng thú.
Có người tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm, có người xem xuân vãn, có người ngồi ăn.
Thẩm Thất thì ôm gối tự vào bên cửa sổ, vừa thưởng thức vừa đọc sách.
Xem một lúc, Thẩm Thất bỗng nhiên cảm thấy được một trận mệt mỏi.
Thẩm Thất thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng không chống lại được sự mệt mỏi đó, ôm lấy gối liền ngủ thiếp đi.
Thẩm Thất vừa ngủ, lập tức liền đi vào trong giấc mộng.
“Thất Tiên Tử.” Một âm thanh lanh lảnh gọi Thẩm Thất.
Thẩm Thất theo bản năng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một con rắn vàng nhanh chóng trườn lại, lúc đến gần bỗng biến hóa thành hình người.
Tiểu Kim Xà hành lễ với Thẩm Thất: “Lại gặp được người rồi.”
Thẩm Thất vừa muốn mở miệng, một thân ảnh đột nhiên từ trong cơ thể nàng bước ra, đi về phía Tiểu Kim Xà.
Thẩm Thất khó tin nhìn qua thân thể mình, lại nhìn cái thân ảnh vừa bước ra từ cơ thể mình kia, quả thực liền trợn mắt há mồm đến cực hạn.
Cái thân ảnh kia giống Thẩm Thất y như đúc, ngoại trừ kiểu tóc, quần áo và trang sức là không giống, còn lại không có gì khác nhau.
***
(*) Sơn nhân tự có diệu kế: Người sơn dã tôi tự có biện pháp giải quyết tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...