Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói đắc ý: “Làm rất tốt, thù lao tôi đã gửi vào tài khoản của cô như đã hứa.”
Nữ giúp việc trả lời: “Xong chuyện này tôi sẽ không thể nào ở đây được nữa.
Vé máy bay mà tôi muốn đâu?”
“Yên tâm, vé máy bay của cô và chồng cô tôi đã chuẩn bị rồi.
Bây giờ hai người có thể đi ngay.” Dứt lời người đó liền tắt điện thoại.
Người hầu nhìn bóng lưng của Thẩm Hà, vội vàng xoay người rời đi.
Thẩm Hà chạy vội tới bên Thẩm Duệ, đột nhiên khóc oà lên.
Thẩm Duệ đang vẽ tranh, thấy Thẩm Hà khóc một cách tuyệt vọng thê lương như vậy, cậu bé sợ hãi nói: “Tiểu Hà, em sao vậy?’
Thẩm Hà khóc nức nở: “Anh, ba của chúng ta có phải Hạ Nhật Ninh không?”
“Sao em biết?” Dù sao Thẩm Duệ vẫn còn nhỏ, không có tâm cơ gì cả, hơn nữa Thẩm Duệ và Thẩm Hà là song sinh, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, vậy nên dưới sự thúc đẩy của tiềm thức và bản năng, cậu bé không hề đề phòng Thẩm Hà mới thốt ra.
Vừa nói ra Thẩm Duệ liền hối hận.
Quả nhiên, Thẩm Hà mở to hai mắt: “Anh, nói như vậy nghĩa là anh đã biết từ trước rồi đúng không? Có phải anh đã sớm biết Hạ Nhật Ninh là ba ruột của chúng ta không? Anh biết từ lúc nào? Vì sao lại giấu em? Có phải tất cả mọi người đều biết, chỉ giấu mình em hay không?”
Thẩm Duệ không biết nói gì: “Tiểu Hà, không phải như thế.”
Thẩm Hà đưa tay đẩy Thẩm Duệ ra, hỏi từng chữ một: “Anh, đừng nói dối em! Có phải anh và mami sớm đã biết Hạ Nhật Ninh chính là ba ruột của chúng ta không?’
Thẩm Duệ không đáp lời.
Nước mắt Thẩm Hà rơi xuống: “Vậy cậu thì sao? Có phải cậu cũng biết không? Ba mẹ nuôi nữa? Bọn họ cũng biết có phải không? Ngay cả bà ngoại cũng biết đúng không? Oa.”
Thẩm Hà khóc oà lên, rất là bi thương.
Như thể bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
“Mọi người thừa biết em không thích ba ruột, còn lựa chọn nói dối em.
Tại sao lại đối xử với em như thế?” Càng khóc càng đau lòng, nước mắt tẩy trắng khuôn mặt Thẩm Hà.
“Anh biết từ khi nào?” Thẩm Hà ngước lên nhìn Thẩm Duệ: “Mami biết từ khi nào? Cậu thì sao? Bọn họ, bọn họ vẫn luôn biết có phải không?”
Thẩm Duệ cắn môi, không dám trả lời.
“Anh nói đi! Nếu anh không nói, em không cần người anh như anh nữa! Tất cả đều kẻ lừa gạt, kẻ lừa gạt!” Thẩm Hà càng khóc dữ hơn: “Ngay cả người anh nói sẽ thương em cả đời đều lừa em!”
“Thẩm Hà…” Thẩm Duệ khó xử nói: “Anh cũng mãi sau này mới biết.
Lúc đó em nói muốn để ‘thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ làm ba dượng của chúng ta, anh dùng kĩ thuật của cậu xem được thông tin đăng kí của người đó, sau đó lại dùng những thông tin này tìm được người thật.
Lúc nhìn thấy bức ảnh anh cũng rất sững sờ.”
“Em còn nhớ không, sinh nhật năm ngoái của chúng ta, cậu từng dùng phần mềm giả định bộ dạng của chúng ta khi lớn lên.
Lúc đó em chỉ mải ăn bánh gato, nhưng anh lại nhớ kĩ hình dáng đó, gần như, gần như chính là phiên bản của ba.” Thẩm Duệ rầu rĩ trả lời: “Lúc anh phát hiện ra ‘thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ là ba ruột của chúng ta anh cũng rất kinh ngạc.
Nhưng khi đó mami vẫn còn trong giai đoạn mất trí nhớ, mami không biết ‘thà phụ thiên hạ không phụ nàng’ là ba ruột của chúng ta.
Tiểu Hà, anh biết cảm xúc của em không tốt, nhưng em có từng nghĩ vì sao mami lại mất trí nhớ không?’
“Cái này còn phải nói sao? Chắc chắn là ba đã phụ mami! Nếu không sao mami lại mất trí nhớ chứ? Cậu và bà ngoại đều biết Hạ Nhật Ninh là ba ruột của chúng ta, tại sao lại không đi tìm ba? Đương nhiên là vì ba có lỗi với mami! Vì sao Hạ gia không đi tìm mami? Phạm vi thế lực của Hạ gia lớn như thế, muốn biết tung tích của mami là dễ như trở bàn tay, đúng không? Vì sao không đi tìm chúng ta? Chẳng phải là vì biết được họ có lỗi với mami, biết được mình đuối lí?” Đầu óc của Thẩm Hà luôn rất nhạy bén, nhưng độ cứng đầu cũng cực kì ghê gớm.
Thẩm Duệ không biết phải phản bác thế nào.
“Anh, với chúng ta, lẽ nào mami không phải người quan trọng nhất sao? Sao anh lại có thể vì đó là ba ruột của chúng ta mà để mami phải đau khổ? Lúc chúng ta ở Đức, mami đã phải cực khổ thế nào anh cũng quên rồi sao? Anh quên rồi, nhưng em thì không!” Thẩm Hàlớn tiếng nói: “Em không tha thứ! Vĩnh viễn sẽ không tha thứ! Em đi tìm mami, chúng ta về nhà! Chúng ta không thể ở đây được!”
Nói xong câu này, Thẩm Hà quay đầu chạy đi, Thẩm Duệ muốn giữ cô bé lại cũng không được.
Bởi vì tức giận, Thẩm Hà chạy rất nhanh.
Vừa bị chất vấn, Thẩm Duệ còn sững người nên không đuổi kịp Thẩm Hà.
Sân vườn Hạ gia cũng quá lớn, núi giả, đá cảnh, cây xanh, hoa cỏ ở khắp nơi.
Thẩm Hà mới ba tuổi, nếu cố tình trốn đi, người khác khó mà tìm được.
Vậy nên Thẩm Duệ đuổi một lát liền mất dấu.
Thẩm Hà thở phì phò chạy vào khu nhà của Hạ lão phu nhân.
Đúng lúc này, nơi ngã rẽ bỗng có người nhảy ra từ sau một cái cây, một tay giữ chặt lấy Thẩm Hà, một tay dùng khăn tay bịt vào mũi cô bé.
Thẩm Hà chỉ giãy giụa trong giây lát liền thấy ánh mắt tối sầm lại.
Không tới năm giây cô bé đã hôn mê.
Người kia nhanh chóng mang Thẩm Hà ra khỏi biệt thự của Hạ gia.
Trước khi hôn mê, Thẩm Hà chỉ kịp mơ màng nói một câu: “Mami, chúng ta về nhà, Thẩm Hà bảo vệ mami.”
Thẩm Thất đang ăn cơm, bỗng trái tim cô nhảy lên kịch liệt, cô không nắm chặt được đôi đũa trong tay, chúng lập tức rơi trên mặt đất.
“Không sao, không sao, đổi một đôi khác.” Quản gia Hoà lập tức an ủi Thẩm Thất: “Người một nhà mà, đừng ngại.”
Thẩm Thất nhận lấy đôi đũa mới, Hạ Nhật Ninh nhỏ giọng hỏi cô: “Có phải không được khoẻ không?”
“Không phải, vừa rồi tự nhiên tim đập nhanh quá.
Hình như em nghe được tiếng của Tiểu Hà.” Thẩm Thất trả lời khẽ: “Tiểu Hà đi đâu rồi?”
“Chẳng phải vừa rồi còn la hét muốn vẽ tranh sao, chắc là đang vẽ tranh với Thẩm Duệ chăng?” Hạ Nhật Ninh hỏi lại.
Đúng lúc này, Thẩm Duệ vọt vào từ bên ngoài, vẻ mặt lo lắng.
Lưu Nghĩa đứng lên, đang định nói gì đó, Văn Nhất Phi đã mở miệng nói: “Ai da, xem trí nhớ này của mình này! Bà nội Hạ, con có một món quà nhỏ muốn tặng cho bà! Nhưng mà cái này không thể để người khác nhìn thấy được, chúng ta vào trong rồi nói.”
Nói xong câu này, Văn Nhất Phi che trước người Thẩm Duệ.
Trực giác của Văn Nhất Phi rất chuẩn.
Sắc mặt của Thẩm Duệ không bình thường.
Thẩm Duệ luôn là một đứa trẻ bình tĩnh thong dong, hơn nữa mấy hôm nay Thẩm Thất rất bận, anh giúp cô chăm sóc cậu bé, càng thêm chắc chắn điều này.
Đứa bé này là kiểu núi Thái Sơn có sụp cũng không hoảng loạn.
Bây giờ cậu bé lại có biểu cảm kinh hoàng như vậy, khẳng định đã xảy ra chuyện!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...