Văn Nhất Phi bị Phạm Thành và Phạm Ly giáo huấn cho một trận.
“Cậu cũng biết ghen cơ à? Tiểu Nghĩa chỉ tìm một sư huynh đóng giả bạn trai cô ấy thôi cậu đã không chịu nổi, sao cậu không nghĩ lại xem, nếu như người xuất hiện bên cạnh Tiểu Nghĩa không phải là sư huynh của cô ấy là mà một nam thần mà cô ấy yêu thầm từ thời thiếu nữ, Tiểu Nghĩa vẫn rất để ý, rất quan tâm, rất săn sóc cho người đó, cậu có chịu nổi không? Tại sao có đàn ông bên cạnh cô ấy cậu đã không chịu nổi, mà bên cạnh cậu có Phùng Khả Hân, cậu lại bắt Tiểu Nghĩa phải hiểu cho cậu! Nhất Phi, làm người đừng chơi tiêu chuẩn kép như vậy!” Phạm Thành và Phạm Ly nói đến câu cuối cùng thực sự rất sắc sảo.
Văn Nhất Phi bị chấn động mạnh: “Tôi thực sự quá đáng lắm sao?”
“Hỏi thừa! Đến chúng tôi còn không nhìn nổi!” Phạm Thành và Phạm Ly tàn nhẫn nói: “Nếu như không phải quen biết cậu từ sớm, chắc chắn chúng tôi đã xúi giục Tiểu Nghĩa đánh cho cậu thành cái đầu heo rồi!”
“Có cần phải ác thế không?” Văn Nhất Phi liếc xéo: “Theo chủ nghĩa độc thân như cậu thật đáng sợ! Chuyện tình cảm gì bày ra trước mặt các cậu cứ như không mảnh giáp che thân vậy!”
“Biết thế là tốt!” Phạm Thành Phạm Ly hừ hừ nói: “Bên này xã giao cũng hòm hòm rồi, ai nên giải tán thì giải tán hết đi! Đến lúc cần chuẩn bị cho lễ đính hôn của Phùng Mạn Luân rồi.”
Hiện tại, lễ đính hôn của Phùng Mạn Luân đúng là một sự kiện lớn.
Lễ đính hôn của hai người đó tác động tới hệ thần kinh của không ít người cũng như túi tiền của vô số người chơi cổ phiếu!
Cho nên, nhà họ Phùng và nhà họ Triệu gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho lễ đính hôn lần này.
Chỉ là một lễ đính hôn mà bày biện không kém gì hôn lễ chính thức.
Hạ Nhật Ninh nói với Thẩm Thất: “Tiểu Thất, đợi đến khi chúng ta làm lễ cưới, nhất định phải long trọng hơn hai người này!”
Thẩm Thất rất bất đắc dĩ: “Em có để ý đến chuyện này đâu.”
“Nhưng anh để tâm!” Hạ Nhật Ninh nắm lấy ngón tay Thẩm Thất, đôi mắt phượng ánh lên sự kiên định: “Anh phải cho em tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới! Không để lại tiếc nuối gì cả!”
Thẩm Thất rất bất đắc dĩ: “Được rồi, để anh quyết định vậy! Em phải chuẩn bị đến công ty, tối nay em còn phải dẫn ekip đến chỗ Triệu Văn Văn làm công tác chuẩn bị và trang điểm.
Anh ngoan ngoãn ở nhà nhé!”
Hạ Nhật Ninh tiễn Thẩm Thất đi bằng bản mặt sặc mùi ghen tuông.
Thẩm Thất vừa đến công ty đã thấy Trình Thiên Cát đứng dựa người vào một chiếc xe thể thao đỏ như lửa cháy nhìn cô mà mỉm cười.
“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.
Tôi đến công ty sắp xếp một số việc, anh có muốn lên đó uống chút gì không?” Thẩm Thất mỉm cười chào hỏi Trình Thiên Cát.
“Không cần, tôi ở đây đợi em là được.” Trình Thiên Cát cười cười lắc đầu.
Thẩm Thất nhìn sắc trời: “Tôi nhanh thôi, đợi tôi một lát.”
Trình Thiên Cát gật gật đầu, Thẩm Thất chạy biến vào công ty.
Vừa vào công ty, tất cả mọi người đều cung kính chào hỏi Thẩm Thất: “Thẩm tổng.”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Chuẩn bị xong cả chưa? Lily, Yaya và Judy, ba người qua đó trước để dưỡng da cho cô dâu.
A Sâm mang đồ trang điểm qua đó, bên đó tự chuẩn bị lễ phục và trang sức rồi, chúng ta chỉ cần trang điểm cho phù hợp là được.”
Bốn người gật đồng và đồng thanh: “Vâng, Thẩm tổng.”
“Được rồi, cứ thế nhé.
Mọi người giao hết công việc dang dở cho người khác, ưu tiên vào việc này.
Các vị, nếu như S.A chúng ta có thể làm xuất sắc ở buổi lễ đính hôn lần này, S.A sẽ thực sự có chỗ đứng vững vàng! Đã hiểu chưa?” Thẩm Thất nghiêm túc nói: “Ở show thời trang lần trước chúng ta dựa vào danh tiếng để phất lên, bây giờ chúng ta dựa vào thực lực để đứng vững!”
“Đã rõ!” Tất cả mọi người có mặt ở đó đồng thanh trả lời.
“Tốt, bắt đầu vào việc đi.” Thẩm Thất vỗ tay, tỏ ý bảo ai vào việc nấy.
Sau khi giải tán, trợ lý bê một chồng văn kiện qua để Thẩm Thất kí tên.
Bây giờ ít nhiều gì cô cũng là tổng giám đốc của S.A, trong những ngày ở bên ngoài, công việc tích tụ lại khá nhiều.
Thẩm Thất xử lý những việc đó trong thời gian sớm nhất rồi vội vàng chạy xuống lầu, chạy thẳng đến chỗ Trình Thiên Cát: “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu, phong cảnh ở đây rất đẹp.” Trình Thiên Cát chủ động mở cửa cho Thẩm Thất: “Đợi một cô gái nho nhã là một niềm vinh hạnh.”
Thẩm Thất bỗng chốc phải bật cười: “Anh khéo nói quá! Với đẳng cấp của anh, tôi thực sự không lo anh sẽ độc thân cả đời đâu.”
Trình Thiên Cát cười ha ha, đóng cửa xe lại cho Thẩm Thất, vòng qua bên cạnh để ngồi vào ghế lái rồi mới nói: “Đúng vậy, không cần lo cho tôi, cô yên ổn là được.”
Trình Thiên Cát lái xe đưa Thẩm Thất tới biệt thự mà Triệu Văn Văn đang ở tạm thời.
Vừa đến cổng đã thấy có người đứng chờ sẵn.
Nhìn thấy Thẩm Thất, đối phương lập tức cung kính cất tiếng chào: “Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư đợi ở bên trong đã lâu.”
“Được, làm phiền dẫn đường cho tôi.” Thẩm Thất cười cười gật đầu.
Trình Thiên Cát chủ động xách hộp đồ cho Thẩm Thất, đi theo phía sau.
Gió lạnh thổi qua, Thẩm Thất kéo sát quần áo vào người.
Ngay lập tức, Trình Thiên Cát ném áo khoác của mình cho Thẩm Thất: “Khoác vào.”
Thẩm Thất kinh ngạc quay đầu nhìn Trình Thiên Cát: “Anh không lạnh à?”
“Một tí nhiệt độ này, đối với tôi mà nói, căn bản không đáng kể.” Trình Thiên Cát nói rất chân thật: “Em là con gái, không chịu được lạnh.”
Thẩm Thất cười cười, không từ chối ý tốt của Trình Thiên Cát, khoác áo ngoài của Trình Thiên Cát, bước vào trong.
Từ vị trí cổng lớn đến kiến trúc chính của biệt thự phải đi qua một vườn hoa, nếu đi bộ cũng mất chừng vài phút.
Triệu Văn Văn đứng bên cửa sổ, thu hết cảnh vừa rồi vào mắt.
Ngón tay Triệu Văn Văn bấu chặt vào khung cửa sổ, răng cắn chặt môi dưới.
Quả nhiên, không phải hắn không biết thương người.
Hắn chỉ muốn thương người hắn để tâm.
Mà mình thì không phải người đó.
Triệu Văn Văn quay người lại, dựa lưng vào tường, hít thở sâu mấy cái, cố gắng làm dịu đi những đợt sóng trong lòng.
Cô không thể để Thẩm Thất và Trình Thiên Cát nhìn ra điều gì bất thường!
Không thể!
Nhất là không thể để Thẩm Thất nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của cô!
Tuyệt đối không thể!
Đợi khi Thẩm Thất và Trình Thiên Cát lên tầng, Triệu Văn Văn đã đổi sang biểu cảm tươi cười cứng ngắc: “Ôi, cuối cùng cũng đợi được hai người.”
Nói xong câu này, Triệu Văn Văn nhìn Trình Thiên Cát bằng ánh mắt thâm thúy.
Trình Thiên Cát vẫn bình thản.
Thẩm Thất mỉm cười trả lời: “Ekip của em lát nữa sẽ đến ngay.
Em đến dưỡng da trước cho chị.
Dưỡng tốt sẽ ăn lớp trang điểm hơn! Chị hiểu điều này hơn em mà!”
“Tất nhiên rồi.
Chị tin tưởng em nhất mà.
Nào, mau lên đây, muốn uống chút gì không? Bữa tối có muốn ăn món gì không? Đầu bếp ở đây là đầu bếp chị mang từ nhà tới đó, tay nghề rất tốt.
Tuy rằng không thể đọ khả năng và danh tiếng cùng đầu bếp của nhà họ Hạ, nhưng có vài món ăn địa phương rất chuẩn chỉnh.
Nếu như không nấu được, chị đành phải gọi điện cho Hạ tổng xin Hạ tổng cho chị mượn đầu bếp vậy!”
Triệu Văn Văn cố ý nói đùa, tỏ thái độ thân mật với Thẩm Thất, như thể hai người bạn thân lâu năm.
Trình Thiên Cát thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn chỉ cười cười.
Hắn đã gặp quá nhiều bộ mặt của phụ nữ rồi.
Bất kể là mục tiêu của nhiệm vụ hay không phải mục tiêu của nhiệm vụ, hắn đã trải qua vô số người.
Ông chồng quốc dân Văn Nhất Phi cũng chỉ hạn chế bản thân ở những người phụ nữ mà hắn thấy vừa mắt.
Còn Trình Thiên Cát, bất luận vừa mắt hay không, hắn đều phải tiếp xúc.
Cho nên, ở phương diện phụ nữ, Trình Thiên Cát quá thông thạo.
Có điều, chỉ cần không gây hại cho Thẩm Thất, hắn sẽ giả ngốc theo thói quen.
Triệu Văn Văn kéo Thẩm Thất ngồi xuống ghế sô pha, thân mật đưa hoa quả cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất thấy hơi ngại ngùng: “Đừng đừng đừng như vậy, em đến để làm việc mà, không phải đến ăn hoa quả.
Hay là chúng ta nói về ý tưởng của chị cho tạo hình của buổi lễ đính hôn ngày mai trước nhé?”
“Không cần nóng vội.” Triệu Văn Văn cười cười: “Chị tin tưởng mắt thẩm mỹ của em mà.”
Thực ra cô cảm thấy không đáng nói tới.
Dù sao thì người mà cô đính hôn không phải Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát ôm một quyển sách thảnh thơi ngồi ở đó ung dung đọc.
Dường như không hề hứng thú với cuộc đối thoại của Thẩm Thất và Triệu Văn Văn.
Đúng lúc này, ekip của Thẩm Thất đã đến, mang theo hai thùng đồ khá to, toàn bộ đều dùng cho việc chăm sóc cơ thể Triệu Văn Văn.
Chăm sóc toàn thân theo kiểu một sợi tóc cũng không bỏ qua.
Triệu Văn Văn đứng dậy cáo từ, chuẩn bị đi tắm để tiến hành chăm sóc toàn thân.
Khoảnh khắc quay người đi, cô đột nhiên nói với Trình Thiên Cát: “Thiên Cát, mấy hôm trước em tìm được một món quà nhỏ, tặng lại cho anh.
Anh có muốn qua xem không?”
Trình Thiên Cát đặt quyển sách xuống, đứng dậy: “Được!”
Thẩm Thất và ekip đợi ở bên ngoài.
Người ta tặng quà mà, mình tránh đi thì hơn.
Triệu Văn Văn dẫn Trình Thiên Cát tới tầng hai.
Thẩm Thất bưng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, nhìn khung cảnh bên ngoài biệt thự mà ngơ ngẩn.
Judy không kìm lòng được mà hỏi Thẩm Thất: “Thẩm tổng, nữ hoàng của sàn diễn thời trang và công tử nhà họ Phùng yêu nhau thật hả?”
Thẩm Thất hỏi vặn lại cô: “Sao cô hỏi như vậy?”
Judy đẩy gọng kính, dùng mắt kính để che đi ánh mắt lấp lánh của mình: “Nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy dường như Triệu Văn Văn không hề chú ý tới lần đính hôn này nhỉ? Ban nãy tôi hỏi cô ấy thích dùng nhãn hiệu dưỡng da nào, cô ấy chỉ thản nhiên trả lời thế nào cũng được.
Cô dâu nào cũng rất chú ý vấn đề này chứ nhỉ?”
Thẩm Thất bật cười, sau đó nói ngay: “Chắc vì cô ấy rất tin tưởng chúng ta, cho nên lần này tuyệt đối không được sai sót, biết chưa?”
“Đã rõ.” Những người khác đồng loạt gật đầu.
Trình Thiên Cát và Triệu Văn Văn vừa lên tầng, qua khúc ngoặt của hành lang, Triệu Văn Văn đẩy Trình Thiên Cát vào phòng, đè hắn xuống thảm.
Trình Thiên Cát hoàn toàn không phản kháng, mặc cho Triệu Văn Văn đẩy mình.
Triệu Văn Văn cúi đầu nhìn Trình Thiên Cát: “Nếu anh đã đến rồi, chắc anh biết em mời anh đến để làm gì.”
Trình Thiên Cát bình tĩnh nhìn cô: “Cô không yêu Phùng Mạn Luân cũng không sao, bỏ đi đêm đầu như thế, quá bồng bột nhỉ?”
Triệu Văn Văn ấm ức: “Cái gì anh cũng biết, sao lúc nào cũng tỏ ra thờ ơ như vậy?”
“Tôi chỉ thấy không đáng thay cô.
Tôi không có tư cách lấy đi đêm đầu của cô.” Trình Thiên Cát bình tĩnh nhìn cô: “Nếu cô cứ khăng khăng làm mất đêm đầu trước kia đính hôn, cô có thể chọn người phù hợp hơn.”
“Nhưng anh chính là người phù hợp nhất.” Triệu Văn Văn cố chấp: “Em không cần quan tâm anh hạ thấp mình thế nào, buổi tối sinh nhật em mười sáu tuổi, em đã biết, anh có tư cách ấy.”
“Nhưng tôi vẫn không thể lấy nó được.” Trình Thiên Cát bình tình nói: “Văn Văn, Phùng Mạn Luân không phải người đàn ông tầm thường, cô đừng tự chặt đứt đường lui của mình.
Cho dù cô không thích anh ta, anh ta cũng không thích cô.
Anh ta sẽ không chấp nhận sự thật này đâu.”
Triệu Văn Văn đột ngột cúi xuống, hôn lên môi Trình Thiên Cát: “Đừng nói nữa, cho em đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...