Thái độ của khách sạn cũng khá tốt, hóa đơn nhanh chóng được tính vào tên của Lưu Nghĩa.
Tất cả những thứ còn dính vết máu, đã được Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng nhau tiêu hủy hết.
Việc còn lại, phải làm phiền đến Lưu Nghĩa rồi.
Tại vì, Thẩm Thất thiệt sự không biết phải làm sao để chăm sóc cho một nạn nhân nhuốm máu đầy mình.
Lưu Nghĩa chơi quyền anh mỗi ngày, ngày nào cũng thấy máu, nên cũng quen với việc này rồi.
Cho nên Lưu Nghĩa ra tay giúp Trình Thiên Cát cởi hết quần áo ra, lau mình cho anh ấy xong mới phát hiện anh ấy có vết thương ở rất nhiều chỗ, nặng nhất là vết thương ở bụng, vết cắt dài đến cả thước, rõ ràng là bị vũ khí nhọn đâm vào.
Lưu Nghĩa nói nhỏ: “Cũng may không có vết súng, nếu không chúng ta càng khó xử.
Tiểu Thất, cậu đến nhà thuốc mua một ít băng gạc và thuốc chống viêm, và thêm một ít thuốc kháng sinh.
Anh ta bị thương nặng lắm, đoán chắc sẽ bị sốt cao, mua luôn một ít thuốc hạ sốt.
Nhớ là đừng mua ở cùng một nhà thuốc, chia ra mua ở nhiều chỗ khác nhau nhé.”
Thẩm Thất đi mua liền, cô chạy xe đến một số nơi, rồi mang về hai rương thuốc to.
Có một số loại thuốc chống chỉ định, Thẩm Thất phải nhờ tiểu Xuân chuẩn bị dùm mình.
Tiểu Xuân không hề hỏi Thẩm Thất dùng những thứ này để làm gì, nhưng khi đưa chúng cho Thẩm Thất, đã nói một câu mang đầy ẩn ý: “Thiếu phu nhân nếu có rắc rối gì, cứ việc đến tìm tôi nhé.
Ở Thành phố Vinh này, không có việc gì mà nhà họ Hạ không giải quyết được.”
Thẩm Thất cũng không giải thích gì thêm, chỉ gật gật rồi mang rương thuốc quay về đó.
Đợi đến khi Thẩm Thất quay về, Lưu Nghĩa đã làm sạch toàn thân cho Trình Thiên Cát rồi.
Trình Thiên Cát vẫn còn đang trong cơn hôn mê, ngoài chiếc quần lót ra thì toàn bộ đã được lột sạch.
Thẩm Thất đưa rương thuốc cho Lưu Nghĩa, Lưu Nghĩa liền thoa thuốc cầm máu cho anh ta một cách chuyên nghiệp, băng lại vết thương, tiện thể tiêm cho anh một mũi kháng sinh.
Thẩm Thất thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên giường nhìn Lưu Nghĩa đo nhiệt độ cơ thể cho Trình Thiên Cát một cách điêu luyện, nói: “Sao khi không lại bị thương cơ chứ?”
Lưu Nghĩa nói mà không thèm ngẩng đầu lên: “Cậu còn chưa giải thích cho tớ về thân phận của anh ta đấy!”
Thẩm Thất bối rối trả lời: “Tớ cũng vừa mới biết, anh ấy thành thật nói với tớ rằng anh ấy là sát thủ.
Nhưng tớ cũng không có hỏi thêm gì nhiều.
Dù anh ấy làm công việc gì, thì cũng đâu có liên quan đến quan hệ cá nhân của tớ và anh ấy đúng không?”
Lưu Nghĩa thở dài rồi nói: “Hèn gì lần đầu tiên tớ gặp anh ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Giác quan thứ sáu của tớ đúng là linh thật.
Chỉ là tớ không ngờ rằng anh ta lại là một sát thủ thôi.
Bây giờ anh ấy bị thương nặng như vậy, chắc chắn là bị thất bại trong lúc thực hiện nhiệm vụ rồi.
Cho nên, chúng ta không được báo cảnh sát, tại vì đối phương nhất định đã biết việc anh ấy bị thương, nhất định sẽ đứng chờ sẵn ở bệnh viện, chỉ cần chúng ta qua đó, là sẽ sập bẫy của bọn chúng đó.
Thẩm Thất nói với giọng cảm kích: “Cũng may có cậu, nếu không tớ đã làm chuyện khờ dại rồi”.
“Không có gì, điều mà chúng ta có thể làm cho anh ấy cũng chỉ có vậy, còn lại phải xem nghị lực sống của bản thân anh ấy rồi.” Lưu Nghĩa thở dài, rồi nói: “Nhưng mà, quan hệ giữa cậu và Trình Thiên Cát, cậu có từng kể cho Hạ Nhật Ninh nghe không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Tớ cứ cảm giác không nói cho Nhật Ninh nghe được.
Cậu nghĩ xem, trong lòng anh ấy cũng đang cất giữ một người, đó là cái gai trong lòng tớ.
Chỉ cần tớ nghĩ tới, đến giờ anh ấy vẫn chưa quên được cô gái đó, là lòng tớ lại đau như cắt.
Nếu như tớ nói cho Nhật Ninh biết, tớ tìm được anh bạn nhỏ của mình, có phải trong lòng anh ấy cũng sẽ có cái gai không? Bọn tớ khó khắn lắm mới có thể ở bên nhau, tớ không muốn phả hủy niềm hạnh phúc ngọt ngào giữa hai người.
“Nhưng cứ giấu giếm kiểu này, hình như cũng không hay cho lắm?” Lưu Nghĩa nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ lộ thôi.”
Thẩm Thất cuối đầu nói: “Ít nhất cũng phải chờ qua sinh nhật lần thứ 80 của mẹ chồng đã.
Ở ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, tớ không muốn gây thêm rắc rối gì nữa.
Lưu Nghĩa gật gật: “Vậy cũng đúng.
Thật ra hiện giờ cậu và Trình Thiên Cát chỉ là quan hệ bạn bè thôi, có nói với Hạ Nhật Ninh cũng chả làm gì.
Anh ấy đâu phải kiểu người nhỏ nhen đến mức như vậy.
Cũng như anh ấy không ưa Phùng Mạn Luân đến mấy, thì ngoài mặt cũng thể hiện mình với anh ta rất ăn ý với nhau sao?”
Thẩm Thất gật đầu: “Cũng phải.
Thế thì tìm cơ hội giải thích với anh ấy vậy.”
Khi Lưu Nghĩa trở người Trình Thiên Cát để xử lý vết thương cho anh, đột nhiên cô hét lên: “Này, anh ta quả đúng là sát thủ đó.”
Thẩm Thất tiến đến gần, cuối đầu nhìn vào, cũng hét lên: “Cô nói cái gì? Đây là ký hiệu sát thủ à?”
“Phải đó!” Lưu Nghĩa gật đầu rồi nói: “Không lẽ cậu không biết sao? Tổ chức sát thủ này rất nổi tiếng ở Châu Phi và Châu Âu đó.
Mỗi khi bọn họ hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ để lại ký hiệu này nè.”
Sắc mặt Thẩm Thất thay đổi đột ngột!
Cô ấy nhớ rất rõ!
Lúc anh ấy trong cơn mê man, thường vẽ đi vẽ lại hình này!
Tại sao trên người Trình Thiên Cát lại xuất hiện ký hiệu này?
Không lẽ, anh ấy cũng là người của tổ chức đó sao?
Và cũng chính là tổ chức sát thủ đã giết chết ba à?
Nếu như Trình Thiên Cát……
Không không không, không đúng.
Không thể nào là anh ấy!
Ba bị giết hại cách đây mười tám năm, và thời gian đó Trình Thiên Cát chỉ mới tám tuổi thôi!
Không thể là anh ấy được!
Nhưng cho dù không phải anh ấy, thì cũng là người trong tổ chức của anh ấy!
Là người nào chứ?
Sắc mặt của Thẩm Thất liên tục biến sắc.
Lưu Nghĩa phát hiện ra sự kỳ lạ của Thẩm Thất, không nhịn được bèn hỏi: “Tiểu Thất, cậu sao vậy?”
Thẩm Thất chỉ tay về ký hiệu, nói: “Ba tớ chính là do người của tổ chức này giết hại.
Năm xưa Thẩm Cang đã bỏ tiền ra thuê tổ chức này để giết ba tớ, anh trai tớ vì chứng kiến hết quá trình đó, nên đã chịu đả kích mạnh, sau đó còn mắc phải chứng tự kỷ.
Sắc mặt của Lưu Nghĩa cũng từ từ thay đổi, nhưng mà Lưu Nghĩa nhanh chóng lên tiếng: “Không phải Trình Thiên Cát!”
Thẩm Thất gật đầu: “Không phải anh ấy, chắc chắn là người khác.
Ngày xưa cứ nghĩ sẽ không có cách nào để tìm ra chân tướng cái chết của ba, không ngờ quanh đi quẩn lại, Trình Thiên Cát lại là người xuất thên từ tổ chức đó.”
Lưu Nghĩa khoanh hai tay lại rồi nói: “Điều này đúng là thú vị.
Nếu như Trình Thiên Cát và sát thủ năm xưa đều xuất thân từ cùng một tổ chức, thế thì có thể thăm dò xem sát thủ năm xưa là người nào rồi.
Nhưng mà nói gì thì nói, Tiểu Thất, cậu định tìm tên sát thủ đó để trả thù à?”
Thẩm Thất cắn chặt môi, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi nói: “Tớ cũng không biết nữa.
Chắc là ngay cả năng lực trả thù tớ cũng không có, nhưng cả đời này tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho hung thủ đã giết hại ba tớ đâu!”
Lưu Nghĩa vỗ vỗ vào vai Thẩm Thất thể hiện sự đồng tình: “Tiểu Thất, để trải qua bao nhiêu năm nay, cậu thật sự đã quá vất vả rồi.”
Mắt Thẩm Thất nhìn xuống và nhẹ nhàng nói: “Nếu không phải vì tên sát thủ đó, tớ và anh trai cũng không phải đi ăn bám người khác, sẽ không phải lớn lên với một cặp hung thủ.
Anh trai cũng sẽ không vì thế mà bị đả kích, mười tám năm qua sống mà người không ra người ma không ra ma.
Tớ không thể tha thứ được! Nếu để tớ biết được hung thủ là ai, tớ nhất định phải lấy lại công bằng cho ba!”
Lưu Nghĩa nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Thất, nói: “Được rồi, đợi đến khi tìm được hung thủ, tớ sẽ đi cùng với cậu nhé!”
Thẩm Thất cảm kích nhìn thẳng vào Lưu Nghĩa, nói: “Chúng ta cứ ngồi đây đợi, đợi Trình Thiên Cát tỉnh lại rồi hỏi xem có điều tra được chuyện năm xưa không.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Trình Thiên Cát đang ở tư thế nằm xấp từ từ chuyển động.
“Ơ? Sao tỉnh nhanh thế nhỉ? Nghị lực sống của người đàn ông này đúng là mạnh mẽ thật.” Lưu Nghĩ nhẹ nhàng trở người cho Trình Thiên Cát nằm ngửa lên, quả nhiên nhìn thấy Trình Thiên Cát đã mở to hai mắt.
Ngay lúc Trình Thiên Cát tỉnh lại, cơ bắp toàn thân đang gồng lên, đầy vẻ sát khí.
Nhưng khi anh ấy nhìn rõ mặt của Thẩm Thất thì các cơ trên người bắt đầu thả lỏng, tất cả sức mạnh trên người đều tan biến.
Là cô ấy đã cứu mình?
Trùng hợp đến vậy à!
Trình Thiên Cát cười trong cơn đau, nói với giọng yếu ớt: “Thật là có lỗi, phải để em nhìn thấy bộ dạng này của anh.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng cười: “Cũng trùng hợp là cửa kính của phòng khách sạn anh đụng vào, chính là phòng khách của bọn em.”
Trình Thiên Cát gật đầu: “Quả thật là trùng hợp”
Anh ta cuối đầu nhìn băng gạc trên người mình, nói: “Băng bó tốt thật đấy, cám ơn.”
Lưu Nghĩa nói: “Đâu có gì đâu.
Anh yên tâm, chúng tôi giữ bí mật về hành tung của anh kỹ lắm, nhưng mà có phải anh nên giải thích cho chúng tôi biết tại sao anh lại bị thương nặng vậy không?”
Và ngay lúc này đây, Tiểu Xuân lấy chuyện Thẩm Thất mang rất nhiều thuốc ra ngoài, báo cáo lại cho Hạ Nhật Ninh nghe.
Hạ Nhật Ninh nheo mắt, nói: “Cần nhiều thuốc chống chỉ định như thế, xem ra nạn nhân không thể nhập viện được.
Tiểu Thất, có vẻ như em đang giấu anh khá là nhiều chuyện đó! Đi điều tra xem, dạo này tiểu Thất hay qua lại với những người nào.”
Tiểu Xuân ngay lập tức gật đầu nhận lệnh, quay đầu định bước đi, đột nhiên Hạ Nhật Ninh gọi lại: “Đợi chút! Thôi đi, không cần điều tra! Nếu cô ấy muốn nói tôi biết, thì sẽ tự nói với tôi.
Tôi đồng ý tin tưởng cô ấy.”
Tiểu Xuân nhìn Hạ Nhật Ninh với vẻ kinh ngạc, nhanh chóng cuối đầu nói: “Dạ, tổng tài.”
Ngay lúc này, Tiểu Hạ gõ cửa từ bên ngoài và đi hồng hộc vào trong: “Tổng tài, thông tin mà anh muốn dò la đã có kết quả rồi.
Chỉ vừa lúc nãy, quả thật đã có một người đến quấy rối ở sòng bạc, bây giờ tất cả đám người Mãn Thế Giới của sòng bạc đều đang tìm kiếm người đó! Khi người đó bỏ đi, trên người đang có vết thương nặng, Các bệnh viện địa phương và một số khác xung quanh đó đều có người của họ đứng chờ sẵn, chỉ đợi người đó tự mò đến thôi.
Ơ? Tổng tài, Tiểu Xuân, sao hai người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ vậy? Tôi đã nói sai cái gì à?”
Hạ Nhật Ninh gượng cười: “Tôi nghĩ, tôi đã biết người quấy rối sòng bạc đang ở đâu rồi.”
Không cần nói, thuốc mà Thẩm Thất mang đi chính là dùng cho người đó!
Chỉ là, sao mà Tiểu Thất lại quen biết mới một người quấy rối sòng bạc chứ?
“Dặn dò bên dưới, phải trông chừng người của sòng bạc.
Nếu như bọn họ tới gần tiểu Thất, phải lập tức đánh trả lại cho tôi.” Hạ Nhật Ninh ra lệnh cho cấp dưới: “Không cần biết là ai, cũng phải đánh tra cho tôi.”
Tiểu Hạ vẻ mặt kỳ lạ: “Nhưng mà tổng tài, chúng ta không thể đối đầu với đám người bên sòng bạc được?”
Tiểu Xuân giải thích: “Người đó, hiện tại có thể đang ở chỗ của nhị thiếu phu nhân.”
Tiểu Hạ như được thông suốt: “Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ đi làm việc ngay! Yên tâm, ở thành phố Vinh, cho dù thiếu phu nhân đi một mình cũng có thể hiên ngang mà đi! Đám người đó không dám làm gì nhị thiếu phu nhân đâu ạ!”
Nói dứt câu, tiểu Hạ quay lưng bước đi chấp hành mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh một cách mạnh mẽ.
Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nắn ngón tay của mình, thầm nghĩ trong lòng: “Người này có mối quan hệ gì với tiểu Thất chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...