Lấy Nhầm Chồng Đại Gia


Nghi lễ đính hôn này vừa long trọng vừa ấm áp.Hai nhà Phạm gia và Mạc gia, đều tươi cười hớn hở.
Cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối này, nhận được sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Mạc Tiểu Đào và Phạm Đậu Đậu hai người tương tác cũng rất ngọt ngào, khiến cho Võ Vạn Kỳ ngưỡng một vô cùng.

Chờ sau khi nghi lễ kết thúc, khi mà mọi người bắt đầu dùng bữa, Võ Vạn Kỳ liền gửi tin nhắn cho Mạc Tiểu Đào: “Tiểu Đào yêu quý, cậu hôm nay thật sự rất đẹp, vốn dĩ tính uống ly rượu mừng của cậu, nhưng đạo quán đột nhiên có việc kêu tớ về xử lý, tớ không thể ở lại đích thân uống ly rượu mừng của cậu, chờ khi hai người chính thức kết hôn, tớ nhất định không say không về.”
Mạc Tiểu Đào nhìn tin nhắn điện thoại, cứ ủ rủ đành trả lời tin nhắn nói: “Vậy được thôi, có chuyện gì cứ gọi điện cho tớ.”
“Ừm, tớ có lẽ phải bận khoảng hơn một tuần, mấy hôm nay tớ không nói chuyện với cậu được, chờ tớ bận xong rồi nói.” Tin nhắn Võ Vạn Kỳ sau đó lại gửi đến: “Tớ đi đây, tạm biệt!”
Mạc Tiểu Đào gửi một sticker lưu luyến.
Giờ này Phạm Đinh Đinh đi qua, nhìn Mạc Tiểu Đào nói: “Tiểu Đào, à không, chị dâu, Vạn Kỳ đâu?”
Phạm Đinh Đinh dòm trước dòm sau chính là không thấy Võ Vạn Kỳ đâu cả, không ngờ đến bên cạnh Mạc Tiểu Đào cũng không có, đây là đi đâu rồi chứ?
Mạc Tiểu Đào giờ mới giải thích nói: “A, vừa rồi Vạn Kỳ nói với chị, đạo quán còn có việc, nên cô ấy đi về trước.

Sao thế? Em tìm cậu ấy có chuyện sao?”
Phạm Đinh Đinh gật đầu, không giải thích, quay người liền đuổi theo.
Nhưng chờ khi Phạm Đinh Đinh đuổi tới ngoài cửa, lại phát hiện đã không tìm thấy hình bóng của Võ Vạn Kỳ.
Phạm Đinh Đinh lấy điện thoại ra liền gọi video call cho Võ Vạn Kỳ, nhưng điện thoại reo rất lâu, đối phương vẫn không bắt máy.


Phạm Đinh Đinh vừa muốn gọi điện cho cô ấy, tin nhắn của Võ Vạn Kỳ liền gửi sang: “Tớ đi đây, đừng đến tìm tớ.

Tớ biết cậu có bản lĩnh tìm được tớ, nhưng, tớ không muốn cậu tìm được.

Lúc trước không biết thân phận của cậu, cứ lầm tưởng cậu là ngu lang, xin lỗi, là tớ đã sai.

Sau này khi cậu lần nữa xuất hiện trước mặt tớ, có lẽ là muốn nhìn bộ dạng ngu ngốc của tớ chăng? Hôm nay cám ơn cậu nói rõ tất cả với tớ, bản thân tớ hiểu rõ, chúng ta không phải người cùng tầng lớp, tớ không có tư cách cùng cậu như trước, thậm chí cả tư cách làm bạn cũng không có.

Tớ muốn một mình yên tĩnh, xin đừng làm phiền tớ, được không?”
Cầm lấy điện thoại, Phạm Đinh Đinh với vẻ bất lực.
Cậu ta nghĩ qua rất nhiều khả năng, duy nhất không từng nghĩ qua sức công phá mạnh như Võ Vạn Kỳ tuy nhiên lại có mặt yếu đuối như thế.

Phạm Đinh Đinh trên điện thoại phà phà phà đánh dòng chữ: “Tớ không có ý gì khác, tớ không có ý khinh miệt cậu, tớ trước giờ cũng không có ý trêu chọc cậu, càng không có ý nghĩ trả đũa cậu, tớ chỉ là cảm thấy cậu như thế, thật sự rất chân thực và thú vị, cho nên mới không nói thật với cậu.

Tớ rất xin lỗi vì tớ giấu cậu, cậu có thể cho tớ cơ hội đứng trước mặt xin lỗi không?”
“Xin lỗi thì không cần nữa, chúng ta vốn dĩ không phải là người cùng thế giới.

Có mấy tháng này quen biết, cũng đã đủ rồi.

Tớ chỉ là người bình thường, xin để tớ trở về với thế giới bình thường của tớ.

Thế giới này của các cậu quá bí ẩn tớ không dám trèo cao.

Cho dù cậu nói một vạn lần cậu không quan tâm, tớ cũng sẽ tự ti.

Xin lỗi, tớ muốn yên tĩnh mà làm lại chính mình.”
Tin nhắn của Phạm Đinh Đinh nhanh chóng được gửi sang: “Tớ không cản cậu làm chính mình, điều này với việc gặp tớ không mâu thuẫn gì cả.”
Tin nhắn cậu ta gửi đi thất bại, đối phương đã chặn facebook của cậu ta.
Phạm Đinh Đinh liền phiền muộn, đứng ngây tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Cậu ấy thực sự có thể bất cứ lúc nào cũng có thể định vị để tìm cô ấy, nhưng cậu ta không thể làm như thế.

Hoàn cảnh gia đình của Võ Vạn Kỳ thực sự rất phức tạp, chính vì như thế, Võ Vạn Kỳ đối với bản thân thật sự rất thiếu tự tin.
Tuy rằng diện mạo cô ấy không phải quốc sắc thiên hương, nhưng khi nhìn kĩ thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi cô ấy luyện võ, hình ảnh mồ hôi chảy dài theo cổ cô ấy, thật sự là đẹp không chịu nổi.
Nhưng cô ấy chính là không chịu tin, phải làm sao?
Lúc này, Văn Gian Thanh và Thẩm Viễn, Hạ Thẩm Châu cùng nhau đi đến, đưa tay đặt trên vai Phạm Đinh Đinh, với vẻ đồng tình nhìn cậu ấy: “Sao rồi? Chơi trò thoát ế rồi sao?”
Phạm Đinh Đinh với vẻ lạc lỏng: “Các cậu đây là tập thể đến chê cười tớ sao!”
Hạ Thẩm Châu trợn mắt với cậu ta: “Chúng tớ đây phải nhàn rỗi đến mức nào mà đến chê cười cậu, cho cậu nè!”
Nói xong, Hạ Thẩm Châu liền đem đồ trên tay ném cho Phạm Đinh Đinh.
Phạm Đinh Đinh vừa nhìn, tuy nhiên là hợp đồng mua lấy võ quán của nhà Võ Vạn Kỳ.
Mắt của Phạm Đinh Đinh liền mở to ra: “Đây là có ý gì?”
“Võ Vạn Kỳ vừa mới ký hợp đồng năm năm với võ quán.

Nếu cô ấy từ chức, thì phải chi trả gấp mười lần tiền bồi thường.

Với số tiền bây giờ của cô ấy, rõ ràng là trả không nổi.” Thẩm Viễn giải thích nói: “Thẩm Châu đã mua lấy võ quán này, cậu sau này chính là chủ của võ quán này, cậu có thể từ từ học hỏi người ta làm sao mà năn nỉ được sự tha thứ của bà xã, ví dụ như cậu năm của tớ.

A, tớ không cẩn thận lại bán rao cậu năm tớ lần nữa.” Những người khác đều nhịn cười, nói: “Có phải bán rao chú năm hay không không sao, năm xưa khi chú năm theo đuổi thím năm, phí không ít công sức, cậu đây mới đâu chưa tới đâu.

Thực ra cô ấy chính là người có mối thắt trong lòng, đến lúc đó giải thích rõ ràng khuyên nhủ nhẹ nhàng lại là được.

Nhưng, điều kiện trước tiên là cậu nghiêm túc!”
Phạm Đinh Đinh liền giành lấy hợp đồng trong tay Hạ Thẩm Châu, nhỏ tiếng nói: “Ai nói tớ không nghiêm túc chứ?”
Lúc sau, Phạm Đinh Đinh lại mở miệng nói: “Cám ơn nhé!”

Những người khác giờ mới đều nở nụ cười, vỗ mạnh sau lưng Phạm Đinh Đinh: “Cậu ngốc quá không!”
Thời gian thấp thoảng lại một tuần trôi qua.
Võ Vạn Kỳ thay đồ xong, chuẩn bị đi làm.
Vừa đến đạo quán, liền thấy đạo quán đổi mới hoàn toàn.
Huh? Đây là xảy ra chuyện gì?
Cô ấy chỉ xin nghỉ phép một tuần về thăm mẹ, sau khi trở lại sao lại thay đổi lớn thế này.
Đồng nghiệp thấy Võ Vạn Kỳ đến, vội kéo cô ấy với vẻ bí ẩn mà nói: “Vạn Kỳ, cậu có biết không, chúng ta đổi chủ rồi? Chủ mới thật sự rất rất rất bảnh trai!”
“A ha?” Võ Vạn Kỳ nguấy lỗ tai: “Không thể nào? Tớ vừa dẫn đội đoạt giải, chủ mình sao có thể nỡ đem nơi này bán cơ chứ?”
“Trụ không nổi với số tiền gấp mười lần mà đối phương đưa ra!” đồng nghiệp huơ tay múa chân nói: “Nào nào nào, chúng ta nhanh đi chuẩn bị, ông chủ lát nữa sẽ đến!”
Võ Vạn Kỳ với vẻ không hiểu chuyện gì mà theo đối phương đi vào đạo quán, chuẩn bị chính thức bắt đầu làm việc.
Đồng nghiệp họ đứng thành hai hàng, chuẩn bị nghênh đón ông chủ mới đến.
Võ Vạn Kỳ tự nhiên cảm thấy hoảng loạn, không biết sao lòng bàn tay cứ toát mồ hôi.
Đây là sao thế?
Võ Vạn Kỳ chưa kịp ngờ vực, liền nghe ngoài cửa vang lại tiếng bước chân.
“Chào buổi sáng ông chủ!” mọi người trong võ quán đều khom lưng hành lễ.
“Chào buổi sáng mọi người!” giọng nói quen thuộc, liền vỡ òa trên đỉnh đầu của Võ Vạn Kỳ: “Vạn Kỳ, lâu quá không gặp.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui