“Em đi đào cái hố, chọn vị trí tốt một chút, đem các lọ đựng nguồn nước sạch tìm được, chuẩn bị nấu cơm.” Trình Thiên Cát từng điều một mà chỉ huy Dương Lâm, Dương Lâm tuy rằng có chút tay chân bối rối, nhưng vẫn ghi nhớ những điểm quan trọng mà Trình Thiên Cát nói, ví dụ như làm sao mà thu thập nước sạch, làm thế nào đào hố, làm thế nào châm lửa.
Cuộc sống lúc trước của Dương Lâm tuy cực khổ, nhưng cũng chưa tùng làm qua chuyện này.
Cho nên, khi làm thì thật sự có cảm giác cấp thiết đến phát hoảng.
Trình Thiên Cát cũng không quản cô ấy, tự mình đi ra bên bờ biển, lựa chọn vị trí thích hợp, bắt đầu tự chế muối.
Thời tiết hôm này rất tốt.
Ánh mặt trời sáng lạng, nhiệt độ thích hợp.
Một lúc sau, Trình Thiên Cát liền thu được khoảng gần một lạng muối biến thô.
Thực ra loại muối này rất khó ăn, nhưng có khó ăn hơn nữa cũng đỡ hơn là không có?
Trình Thiên Cát tự mình chế cần câu, trong khi đợi phơi khô muối biển, bắt đầu ném dây câu.
Đúng thật khỏi nói, cá ở đây có lẽ trí tuệ đều có hạn cả, Trình Thiên Cát dùng cần câu đơn giản thế kia, tuy nhiên có thể câu được không ít cá.
Trình Thiên Cát vừa câu cá vừa dùng nước biển giết và làm sạch cá, chờ sau khi chế tạo muối xong, cá cũng được làm sạch.
Trình Thiên Cát đem theo muối biển và một sâu cá về căn nhà nhỏ, liền thấy Dương Lâm bò trên đất khó khăn mà nhóm lửa.
Ơ, loại chuyện này, quả nhiên là quá khó với cô ấy!
Trình Thiên Cát đem đồ đặt trong phòng, nói với Dương Lâm: “Bỏ đi, để anh.”
Dương Lâm xấu hổ mà ngồi một bên, nói: “Xin lỗi.
Em thật sự cố hết sức rồi!”
“Không sao.” Trình Thiên Cát nhận lấy đá đánh lửa, vô cùng khéo léo mà chà hai cái, tuy nhiên thất sự nhóm được lửa nhỏ, khiến cho Dương Lâm nhìn đến há hốc miệng, khó mà tin nổi.
Tại sao anh ấy có thể làm được!
Trình Thiên Cát đem lọ treo lên, ở phía dưới thêm lửa mà nấu cá, bởi vì đây là cá biển, cho nên không cần bỏ thêm muối cũng rất ngon.
Nhưng Trình Thiên Cát vẫn bỏ thêm mấy loại cây và quả mà Dương Lâm không biết tên vào trong, không lâu sau, Dương Lâm liền ngửi thấy hương thơm nồng nặc.
Ăn nhiều năm cá như vậy, Dương Lâm chưa bao giờ được biết, canh cá tuy nhiên có thể tươi ngon đến vậy!
Sau khi Trình Thiên Cát làm xong tất cả, quay người liền muốn đi tìm nguyên liệu gia cố mái nhà, cửa sổ và khoan cửa.
Dương Lâm nhìn chằm chằm anh ấy, không biết nên làm gì cho phải.
Trình Thiên Cát nhìn thấy ánh mắt của Dương Lâm, liền lần nữa chỉ huy cô ấy lấy chút nguyên liệu, dưới sự hợp tác của hai người, cuối cùng khi mà canh cá hoàn toàn nấu xong, thì làm xong tất cả.
Dương Lâm dùng miếng ngói bị vỡ mà uống canh cá, cảm thấy đây là hương vị khó có được trên thế giới này.
“Anh Thiên Cát, sao anh lại biết nhiều như thế?” Dương Lâm không kiềm được mà hiếu kỳ hỏi.
“Kỹ năng sinh tồn, chuyện mà mỗi sát thủ đều biết.” Trình Thiên Cát nhàn nhạt trả lời nói: “Nếu không biết, thì đói chết.”
Dương Lâm liền không nói nữa.
Trình Thiên Cát sau khi uống hết canh cá trong tay, mới lại mở miệng nói: “Mấy chuyện này thật ra rất đơn giản.
Hoàn cảnh lúc trước của bọn anh còn khắc nghiệt hơn nhiều, bọn anh đều sinh tồn được.
Cho nên, em đừng lo, cho dù sống một năm trên đảo này, anh cũng không để em đói để em cống lạnh! Tài nguyên trên đảo này nhiều, cho dù không có cung cấp gì khác, chúng ta đều sẽ không đói chết ở đây.”
Dương Lâm có chút ngại ngùng nói: “Em không phải có ý nghi ngờ anh.”
“Anh biết.” Trình Thiên Cát trả lời nói, đôi mắt sáng ngời cứ thế mà nhìn Dương Lâm: “Anh đơn thuần chỉ muốn giải thích cho em nghe.”
Trong lòng Dương Lâm liền khẽ run, không hiểu ý của câu nói này của Trình Thiên Cát.
Trình Thiên Cát nhìn sắc trời, nói: “Chúng ta còn thời gian buổi chiều để làm chuẩn bị.”
“Ý gì?” Dương Lâm tự ý thức mà hỏi.
“Tối nay có mưa.” Trình Thiên Cát bình tĩnh mà nói: “Cho nên chúng ta mới phải tranh thủ thời gian gia cố mái nhà, cửa sổ và khoan cửa.
Bởi vì trời mưa sẽ kèm theo gió, nếu không gia cố, chúng ta chỉ có thể dầm mưa.”
Dương Lâm liền ngồi thằng người: “Anh dạy em, em cũng biết làm việc.’
Được.” Trình Thiên Cát mĩm cười gật đầu: “Tiếp sau đây, hai người chúng ta có rất nhiều chuyện cần làm.”
Dương Lâm gật mạnh đầu.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Trình Thiên Cát tay nắm tay mà dạy Dương Lâm làm sao làm chiếc móc đơn giản, sao có thể hái trái cây trên cây, trái cây như thế nào có thể ăn được, trái như thế nào là không ăn được, lá cây ra sao có thể ăn được, rau dại ra sao là một loại dược liệu...
Một người dạy nghiêm túc người học chăm chỉ.
Cả buổi trưa rất nhanh liền trôi qua.
Bởi vì ở đây không điện, cho nên vì để tiết kiệm chút điện của điện thoại, sau khi hai người ăn cơm xong, rất nhanh liền dọn dẹp mà trở về căn nhà nghỉ ngơi.
Nhà rất nhỏ, chỉ có một chiếc giường, hai người ngủ không vấn đề, nhưng...
Trình Thiên Cát vô cùng thản nhiên nói với Dương Lâm: “Em ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài.”
Vành tai Dương Lâm có chút đỏ: “Được.”
Dương Lâm suy nghĩ, không cởi áo ra liền lên nằm.
Trình Thiên Cát than nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta vẫn còn phải ở đây mấy ngày, mà chúng ta nếu chỉ có mỗi bộ quần áo này...!anh kiến nghị là cởi quần áo mà ngủ.
Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả.
Chút định lực này, anh vẫn có.”
Nhưng Dương Lâm vẫn chấp nhận lời đề nghị của Trình Thiên Cát, ở ngoài bận cả ngày, quần áo trên người thật sự là bẩn.
Dương Lâm thấy Trình Thiên Cát rất quân tử mà quay người đi, mới từ từ mà đem quần áo trên người nhanh chóng cởi bỏ, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn.
Nghe tiếng suỵt xoạc trong chăn, tốc độ của Trình Thiên Cát cũng rất nhanh, một hai cái liền cởi bỏ quần áo trên người mình.
Dương Lâm nhờ vào ánh trăng mờ ảo, chỉ có thể thấy bóng lưng mơ hồ.
Nhưng Dương Lâm không thể không thừa nhận, thân hình Trình Thiên Cát thật sự rất tốt!
Trình Thiên Cát cũng rất nhanh mà chui vào trong chăn, hai tay gối sau đầu, tuy rằng hai người cách nhau khá xa, nhưng hai người đều cảm thấy nhiệt độ trên người có chút nóng.
Dương Lâm chưa từng nghĩ qua, có một ngày cô ấy và Trình Thiên Cát bên nhau với hình thức này.
Cô ấy nắm chặt lấy chăn, không biết nên như thế nào.
Trình Thiên Cát than nhẹ một tiếng.
Anh ta hiểu khổ tâm của Thẩm Thất.
Thực ra anh ta muốn rời khỏi rất đơn giản không ai cản được cả.
Nhưng nếu đây là tâm ý của Thẩm Thất, anh ta sao nỡ phụ lòng chứ?
Trình Thiên Cát cảm nhận được căng thẳng ở sau lưng, anh ấy không kiềm được mà cười khổ.
Thôi đi thôi đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Thực ra, trải qua đời sống người bình thường cũng rất tốt không phải sao?
Trình Thiên Cát từ từ khép lại mắt, một lúc sau liền yên ổn mà ngủ.
Dương Lâm nghe hơi thở đều đều cảu Trình Thiên Cát, mới từ từ thả lỏng cơ thể căng thẳng của mình, cũng từ từ mà ngủ theo.
Thế nhưng, khi đến nửa đêm, bầu trời sấm chớp rềnh vang!
Một giây sau, Dương Lâm liền bị giật mình tỉnh dậy.
Còn Trình Thiên Cát bên cạnh vẫn ngủ ngon lành.
Tiếng sấm ngoài kia tiếng sau vang hơn tiếng trước, sau đó liền từng hạt mưa to róc rách róc rách mà rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...