Và việc tuyển chọn lần này, được chọn ra từ trong doanh trại bí mật của Sùng Minh.
Có thể nói, người chịu bán mạng cho Sùng Minh, nhiều vô số kể.
Nhưng người có thể ra vào bên cạnh Sùng Minh, thì chỉ có vài chục người thôi.
Mỗi một người đều muốn ở bên cạnh Sùng Minh, trở thành cánh tay đắc lực của Sùng minh, để giúp anh giải quyết các việc sóng gió lớn nhỏ ngoài kia.
Cuộc thi tuyển chọn này là một cuộc thi hết sức khốc liệt.
Tuy Thẩm Viễn chưa từng tham gia loại thi đấu này, nhưng đã từng cận cảnh chứng kiến bọn họ đi chém giết.
Mỗi lần như thế, thật sự màu chảy thành sông, mạng sống không đáng đồng tiền.
Nhện Đen nói tiếp: “Chúng ta đã trải qua bốn lần tuyển chọn, mới vào được vòng thi sát hạch cuối cùng.
Nội dung vòng thi cuối cùng này, chính là đuổi cùng giết tận, giết hết những tên phản bội.
Chỉ cần chúng ta hoàn thành nốt nhiệm vụ này, chúng ta sẽ là người đáng tin cậy nhất bên cạnh tiên sinh.
Nhiệm vụ lần này, do tiên sinh đặt riêng cho chúng ta, cho nên chúng ta nhất định phải hoàn thành cho tốt, tuyệt đối không để tiên sinh thất vọng!”
Gấu và khỉ vẻ mặt trịnh trọng, hai người cùng nhau gật đầu: “Phải đó.”
Nhện Đen nói tiếp: “Tiên sinh giữ lại những người này là vì muốn thử thách ba chúng ta.
Vì phải vượt qua cuộc thi này, chúng ta mới có thể chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt và hoành tráng hơn.”
Thẩm Viễn có vẻ đã hiểu được gì đó.
Xem ra lần này ba muốn bọn họ đi làm một việc cực kỳ nguy hiểm, nếu không thì, đâu có để lại mấy người đó để cho bọn họ thi thố chứ.
Mầy người đó, dù sao cũng từng là người của Sùng Minh, rất nghe lời của Sùng Minh, năng lực của bọn họ cũng không tệ.
Cho nên, ba người bọn họ phải giết được những người kia, mới chứng minh được, ba người họ ưu tú và giỏi hơn những người cũ.
Đây quả nhiên là phong cách của Sùng Minh!
Tận dụng tối đa, nhưng lại lạnh lùng vô tình.
Nếu ba người này đều chết ở đây, e rằng Sùng Minh cũng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối nhỉ?
Vậy mà mấy người này vẫn luôn rất trung thành với Sùng Minh, mặc dù biết rằng lần thi sát hạch này có thể sẽ không còn mạng sống trở về, ba người bọn họ vẫn đến.
Và thật sự đã giết chết rất nhiều tên phản bội.
Thẩm Viễn cũng không kiềm được phải viết chữ phục cho ba người đó.
Nhện Đen thở dài, nói: “Đáng tiếc, chúng ta đã bị thiếu gia phát hiện ra dấu vết.
Tiên sinh không đuổi chúng ta, chúng ta đã may lắm rồi.
Đợi hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng ta phải quay về chịu phạt.”
Thẩm Viễn không nói vòng vo nữa, mà hỏi thẳng: “Bây giờ còn bao nhiêu tên phản bội chưa giết hết?”
“Vẫn còn một người cuối cùng.” Gấu lên tiếng trả lời: “Tên này là cứng đầu nhất, đặc biệt khó đối phó.
Điểm mạnh của hắn chính là hóa trang rất giỏi, nhiều lần bị hắn chạy thoát.”
Thẩm Viễn gật đầu: “Là ai?”
“Thân phận của hắn ta ở đây là một doanh nhân, chuyên mở chuỗi cửa hàng ăn uống, có không ít chi nhánh trong toàn quốc, và chỗ này có 4 chi nhánh.
Tên gọi công khai là Tào Quốc Phú, năm nay bốn mươi lăm tuổi.” Khỉ trả lời: “Lần đầu tiên khi chúng tôi chạm mặt với hắn, hắn đã chơi trò ve sầu thoát xác, sau đó trốn luôn.
Đến giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.”
Thẩm Viễn không định nhúng tay vào chuyện này.
Nếu đây là thử thách của ba đưa ra cho bọn họ, thế thì tốt nhất đừng nên hỏi quá nhiều.
Nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện của ba, vậy thì không đáng chút nào.
Thẩm Viễn lập tức đứng dậy, nói: “Cảnh sát đã bao vây hết bên ngoài rồi, mọi người đổi chỗ ẩn nấp đi.”
Gấu, khỉ và nhện đen cùng nhau nhìn vào Thẩm Viễn, trợn tròn mắt đợi Thẩm Viễn ra chỉ thị.
“Nếu như đây là thử thách của ba cho mọi người, tôi sẽ không nhúng tay vào.” Thẩm Viễn nói: “Nhưng, tôi phải nâng độ khó của bài thử thách lên cho các anh.”
Nói xong, Thẩm Viễn cười xảo quyệt: “Tôi cho các anh mười phút.
Mười phút sau, tôi sẽ rung chuông báo động, tới chừng đó, sẽ có hàng trăm cảnh sát và đặc cảnh đến bắt các anh! Các anh có thể thuận lợi chạy thoát và hoàn thành nhiệm vụ hay không, phải xem bản lĩnh của các anh rồi!”
Nói xong câu này, Thẩm Viễn lập tức đưa tay lên bắt đầu tính giờ!
Gấu, Khỉ và Nhện Đen đều biến cả sắc mặt, bọn họ biết, lời Thẩm Viễn nói là thật!
Bọn họ quả nhiên không dám ở lại đây lâu, xoạc xoạc xoạc, trong tích tắc đã biến mất khỏi vị trí lúc nãy, nhanh chóng chạy về chổ ẩn nấp của mình, để lấy lại những món đồ quan trọng, còn những thứ không quan trọng thì toàn bộ hủy bỏ hết!
Thẩm Viễn này, quả nhiên là con của tiên sinh!
Tính cách thay đổi liên tục chính là điểm giống nhau nhất của hai người!
Thẩm Viễn nói được làm được.
Vừa đúng mười phút, lập tức rung chuông báo động ngay.
Đội trưởng Lý dẫn theo người canh giữ bên ngoài, vẫn đang đứng chờ dấu hiệu chuông báo của Thẩm Viễn.
Bây giờ cuối cùng cũng đợi được dấu hiệu, liền dẫn người xông vào trong.
Chỉ trong chốc lát, đội trưởng Lý đã dẫn người vào đến bên trong, Thẩm Viễn chỉ về hướng ba người kia chạy: “Này, bọn họ chạy qua bên đó đó, các anh mau dẫn người đuổi theo đi! Ba người bọn họ mang theo khá nhiều vũ khí nặng trên người, các anh phải mang theo vũ khí nặng qua đó, nếu không thì sẽ không bắt giữ được họ đâu! Một trong số họ đã bị thương, có thể nhắm vào người đó mà tấn công!”
Đội trưởng Lý nói cám ơn rồi dẫn người chạy theo hướng đó.
Thẩm Viễn hé một nụ cười, mãn nguyện quay lưng đi trở ra xe của mình, sau đó lái xe đi về.
Còn Gấu, Khỉ và Nhện Đen bọn họ có thể chạy thoát được không?
Anh ta chẳng thèm quan tâm!
Nếu chỉ với việc cắt đuôi đơn giản như thế mà cũng làm không xong, thì đừng đi làm mất mặt người khác!
Lúc này, Gấu, Khỉ và Nhện Đen đều đang khiêng đồ chạy điên loạn, phía sau có một đám người đuổi theo, làm họ hoảng đến nổi chạy hụt cả hơi.
Tuy bọn họ biết được đây là hoàn cảnh ác kiệt do Thẩm Viễn bày ra, nhưng bọn họ không ai dám lên tiếng phàn nàn cả!
Đây là thử thách do thiếu gia đưa ra cho họ!
Thẩm Viễn vừa rời khỏi, đi chưa được bao lâu, đã có người lái xe chạy ra chặn đường của Thẩm Viễn.
Thẩm Viễn dừng xe, nhìn thấy thân cận của ba mình, lái xe đến chặn đầu của mình.
Thẩm Viễn thở dài, không biết phải làm sao đành phải bước xuống xe.
“Thiếu gia.” Người của Sùng Minh lễ phép lên tiếng chào: “Cậu đã thua rồi, cậu nên thực hiện lời hứa.”
“Bây giờ à?” Thẩm Viễn hỏi với thái độ không cam tâm: “Tôi vẫn chưa chơi đủ mà!”
Đối phương lặng lẽ nhìn Thẩm Viễn, Thẩm Viễn bị nhìn đến nổi sởn hết gai ốc, đành phải nói: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.
Bây giờ ba tôi đang ở đâu?”
“Tiên sinh đang ở nước ngoài, chắc ngày mai sẽ về doanh trại tập huấn để đợi cậu.” Đối phương điềm đạm trả lời: “Cho nên, thiếu gia, hôm nay cậu tốt nhất hãy rời khỏi đây đi.”
Thẩm Viễn ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi chào tạm biệt hai người bạn trước đã, được không? Tối nay mười hai giờ, tôi sẽ đúng giờ rời khỏi đây với các anh.”
Thẩm Viễn đã thua cho Sùng Minh, nên đành phải kế thừa sự nghiệp của Sùng Minh.
Tương lai của anh, sẽ không con được tự do nữa.
Ôi...
Anh ta thật sự không nên quản chuyện bao đồng, càng không nên tin lời ba mình sẽ tha cho mình!
Ôi...
Bây giờ hối hận có phải quá trễ rồi không? Thẩm Viễn nhìn đối phương với anh mắt kiên định, nói vẻ bất lực: “Tôi nói đi thì chắc chắn sẽ đi, tôi thật sự đi chào tạm biệt bạn của mình thôi.
Mười hai giờ các anh đến đón tôi, được không? Bây giờ tôi có làm gì thì ba tôi cũng biết mà, các anh còn sợ tôi bỏ chạy sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...