Quả nhiên Sở Nhã Quân do dự.
Nếu được dựa hơi Trịnh thiếu, cô coi như đứng vững ở trong showbiz rồi, không chỉ có tài nguyên vô số, mà nhỡ gặp chuyện còn có người giải quyết cho cô.
Nhưng một khi dính líu với Trịnh thiếu, thì tương lai cô có muốn cũng không tách ra khỏi người đàn ông này được.
Sở Nhã Quân hiểu rõ điều này.
Có được có mất, muốn thứ này thì phải chấp nhận hi sinh thứ khác.
Sở Nhã Quân cũng không phải người ngay thẳng gì, nếu không cô đã chẳng lăn lộn trong cái giới này.
Ở đây nếu muốn giữ trong sạch, một là bản thân phải rất trâu bò, ví dụ như cô Hàn.
Người ta vốn đã xuất thân hiển hách, bối cảnh gia tộc hùng hậu, thực lực có thừa, tất nhiên không ai dám chơi quy tắc ngầm.
Hai là tìm bạn trai có bối cảnh hùng hậu, ví dụ như cô Triệu.
Vốn dĩ cô ta cũng không có thân thế gì trong giới showbiz, nhưng người ta đẹp, lọt vào mắt xanh một ông lớn, cưới hỏi đàng hoàng về nhà.
Có nhà chồng lợi hại như vậy, tất nhiên cũng không có ai dám chơi quy tắc ngầm với cô ta.
Trừ hai loại này ra, những người khác nên không ôm một cái đùi nào đó, gần như sẽ rất khó khăn.
Hoặc là bị dìm chết, bị scandal bủa vây.
Hoặc là không thể lộ diện, lượn một vòng trong showbiz rồi mất hút.
Trong đây không bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, nhưng được debut thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sở Nhã Quân hiểu rõ, tuy ngoại hình cô không tầm thường, nhưng cách nghiêng nước nghiêng thành còn xa lắm, Trịnh thiếu cho cô cơ hội này, có lẽ là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nếu hôm nay cô từ chối Trịnh thiếu, vậy có nghĩa là đã đắc tội với vị khách quý này, tương lai chắc hết nước lăn lộn trong showbiz.
Chưa kể hiện giờ cô còn chưa chính thức thành danh, mà dù là ngôi sao thành danh đã lâu, trước mặt Trịnh thiếu cũng chưa chắc đã an toàn rút ra.
May mà danh tiếng của Trịnh thiếu trong giới cũng không quá tệ, tuy tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, nhưng khi hắn thực sự nâng đỡ ai, thì cũng thật lòng nâng đỡ.
Trước đây quả thực đã nâng đỡ mấy diễn viên nhỏ, hơn nữa còn làm họ lên như diều.
Vì vậy, dù Trịnh thiếu không tự đi tìm, cũng có cả đống ngôi sao chủ động tìm đến hắn, hy vọng có thể lọt được vào mắt Trịnh thiếu, mong được nâng đỡ.
Vì vậy hôm nay Trịnh thiếu tìm đến Sở Nhã Quân, đây đúng là quá nể mặt cô.
Sở Nhã Quân hiểu.
Chỉ trong một thoáng, cô đã cân nhắc được rõ lợi và hại trong đó, lập tức ngẩng đầu nói: "Trịnh thiếu tôn quý bậc nào, sao có thể để Trịnh thiếu mời khách được? Bữa này để tôi mời đi!"
Người của Trịnh thiếu đã quen với những chuyện kiểu này, nghe thấy Sở Nhã Quân trả lời, ánh mắt tỏ vẻ quả nhiên là vậy, không hề bất ngờ với câu trả lời của Sở Nhã Quân.
Vì vậy gật đầu nói: "Vậy tôi chờ ở ngoài."
"Vất vả rồi".
Sở Nhã Quân khách sao đáp, xoay người tiếp tục tháo trang sức, sau đó đắp mặt nạ dưỡng da, sau khi điều dưỡng đến trạng thái tốt nhất, liền thoa một lớp phấn mỏng, che giấu khuyết điểm, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Sở Nhã Quân thay một bộ váy phóng khoáng vừa người, đeo túi xách rời đi.
Tin Sở Nhã Quân ăn cơm với Trịnh thiếu nhanh chóng truyền ra.
Mọi người hiểu ngay, Trịnh Thiếu coi trọng Sở Nhã Quân rồi, vì vậy càng đối xử cung kính hơn với Sở Nhã Quân.
Liên tiếp ba ngày, Trịnh thiếu đều ăn cơm tối cùng Sở Nhã Quân, hai người thân mật hơn rất nhiều.
Cuối cùng vào bữa tối cuối cùng, Trịnh thiếu đã đưa một tấm thẻ và một chiếc chìa khóa cho Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân giật mình.
Tất nhiên cô hiểu Trịnh thiếu có ý gì.
Đây là muốn chính thức nạp cô vào hậu cung.
Trịnh thiếu híp mắt, mở miệng: "Nghe nói mấy quảng cáo em quay gần đây cũng khá nổi, chỗ anh đang có một bộ phim, đúng lúc đang thiếu vai nữ chính..."
Trịnh thiếu chỉ nói đến vậy, Sở Nhã Quân không ngốc, đương nhiên hiểu ý hắn ta.
Chỉ cần cô nhận lấy mấy thứ này, thì sau này tài nguyên sẽ đổ về phía cô.
Còn nếu từ chối, sau này sẽ bị phong sát.
Cô không có lựa chọn.
Lúc trước đồng ý hẹn gặp Trịnh thiếu, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Vì vậy Sở Nhã Quân không chút do dự nhận món quà này: "Cảm ơn Trịnh thiếu, em sẽ không làm anh thất vọng."
Trịnh thiếu thấy Sở Nhã Quân hiểu chuyện như vậy, liền mỉm cười hài lòng.
Bữa cơm này, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Ăn xong, Trịnh thiếu liền đưa Sở Nhã Quân đến căn nhà kia.
Thế là coi như chính thức bắt đầu mối quan hệ kim ốc tàng kiều.
Sở Nhã Quân và Trịnh thiếu ở trong đó tròn ba ngày.
Ba ngày sau, Sở Nhã Quân nghiễm nhiên lấy được một vai nữ chính của bộ phim cổ trang.
Tuy bộ phim này không được đầu tư nhiều, chỉ là một web drama.
Nhưng đây là vai nữ chính!
Hiện nay, web drama không thua kém gì mảng phim truyền hình, chỉ cần diễn hay, tương lai có thể đi xa hơn nữa.
Sở Nhã Quân cầm kịch bản, lòng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
Cô, Sở Nhã Quân, muốn một bước lên mây.
Thoáng chốc đã lại hai tháng trôi qua.
Trong hai tháng này, Thẩm Lục chỉ nhắn vài tin với Sở Nhã Quân, thời gian còn lại đều bận rộn trong đống công việc.
Nghe nói Sở Nhã Quân nhận vai nữ chính, Thẩm Lục cũng rất mừng.
Sở Nhã Quân nghe nói tiến độ trò chơi của Thẩm Lục rất nhanh, cũng vui thay cho anh.
Hai người bạn cứ như vậy cổ vũ đối phương qua màn hình điện thoại.
Nhưng trong hai tháng này, Sùng Minh vẫn bặt tăm không tin tức.
Dù bận rộn đến mấy, thỉnh thoảng Thẩm Lục cũng thấy lo lắng, không biết bây giờ Sùng Minh thế nào.
Nhưng lúc này, cảm giác của Thẩm Lục đối với Sùng Minh vẫn chỉ dừng lại ở mức bạn bè.
Anh thực sự không muốn bị bẻ cong.
Thẩm thoắt đã đến cuối năm.
Khoảng thời gian nhà nhà đoàn viên, Thẩm Lục lo cho Thẩm Thất nên nghỉ phép sớm, bay sang nước ngoài mừng năm mới cùng Thẩm Thất.
Sự xuất hiện của Thẩm Lục làm ba người nhà Thẩm Thất sôi nổi hơn hẳn, bọn họ xúm vào nhau gói sủi cảo đốt pháo hoa dán câu đối, cảm nhận bầu không khí tết đến xuân về.
Trong lúc bọn họ đang mừng năm mới, cũng có không ít người tới thăm hỏi, mấy anh em nhà họ Thẩm vùng Đông Bắc đều tới, có mệnh lệnh của Thẩm lão phu nhân, bọn họ sao dám không nghe.
Thế là tuy đang ở nước ngoài, nhưng tết năm nay không cô đơn chút nào.
Huống hồ cũng có rất nhiều bạn bè chúc mừng và hỏi han, cứ hết đám này đến đám khác tới tăng quà.
Đêm giao thừa, Thẩm Thất không ngăn nổi cơn buồn ngủ nên về phòng ngủ trước, hai đứa trẻ cũng bị đuổi vào đi ngủ, chỉ còn một mình Thẩm Lục ngồi trước máy tính, xem truyền hình trực tiếp đêm giao thừa trong nước.
Xem một lúc, Thẩm Lục lại nghĩ đâu đâu, chẳng hiểu sao lại nhớ đến Sùng Minh mãi không có tin tức.
Việc Hạ Nhật Ninh muốn hắn làm thực sự nguy hiểm vậy sao? Đến nỗi lâu như vậy rồi vẫn bặt vô tín.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...