Dì Cúc lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy rất trùng hợp.
Nhưng làm sao có thể? Tôi chẳng qua là chỉ là một người giúp việc trong nhà, họ hàng của tôi cũng là người bình thường, làm sao có con của nhà họ hàng lại đến nơi sang trọng như vậy được? Chưa biết chừng tôi thật sự nhìn nhầm người rồi, là lỗi của tôi! Xin lỗi cậu chủ, tôi không hỏi gì nữa.”
Nhìn thấy dì Cúc đột nhiên chùn bước Hạ Thẩm Châu bỗng nhiên mở lời nói: “Cô gái đến cùng với Gian Thanh tên là Đới Vy Vy dì Cúc có quen không?”
Một câu Đới Vy Vy làm toàn thân dì Cúc run rẩy kịch liệt như bị điện giật.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nhìn thấy rất rõ nét ngạc nhiên và vui mừng và cả nỗi bất an theo đó mà đến trên mặt dì Cúc.
“Không biết! Không biết!” Dì Cúc hoảng loạn trả lời: “Quả nhiên là tôi nhìn nhầm người, xin lỗi cậu hai, trong phòng bếp vẫn còn một vài việc tôi vào đó trước đây.”
Chiêm Nhất Thông cũng nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng không hỏi gì mà chỉ ở bên cạnh Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh.
Dì Cúc vừa định đi thì Văn Gian Thanh đột nhiên nói: “Dì Cúc, bọn cháu vừa ở ở bên ngoài về nhưng ăn vẫn chưa no, không biết dì có thể chuẩn bị thứ gì đó cho bọn cháu ăn không? Người khác đều đang bận, chỉ có thể làm phiền dì Cúc thôi.”
“Được được, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.” Dì Cúc luống cuống rời khỏi đó.
Đợi dì Cúc đi, Chiêm Nhất Thông lập tức nhìn Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hạ Thẩm Châu giơ tay đặt lên vai của Chiêm Nhất Thông cười hì hì nói: “Anh Chiêm, xem ra lần này bọn em không tốn công đến đây rồi!”
“Ý em là gì?” Chiêm Nhất Thông nói với vẻ không hiểu: “Hai em đang giở trò gì vậy hả?”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh nhìn nhau cười nhưng không giải thích mà chỉ nói: “Đợi lát nữa anh sẽ biết ngay thôi.”
Quả nhiên một lúc sau dì Cúc đang mang điểm tâm và trà chiều vào trong phòng.
Dì Cúc vừa đi Văn Gian Thanh lập tức gửi tin nhắn cho Vy Vy bảo cô sang bên này.
Vy Vy không biết Văn Gian Thanh tìm mình có việc gấp gì nhưng nghe khẩu khí của anh thì có vẻ như rất gấp nên cô liền bỏ Ngu Vũ Mặc lại rồi đi qua đó.
Vừa vào phòng Vy Vy đã nhìn thấy Chiêm Nhất Thông đang ngồi bên cạnh Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh lập tức gật đầu với Chiêm Nhất Thông: “Chào anh Chiêm!”
Chiêm Nhất Thông lập tức nói: “Không cần khách sáo như vậy, ngồi đi ngồi đi! Hôm nay trong nhà rất bận, không có thời gian nói chuyện với mấy đứa.
Nào nào, nếm thử điểm tâm và trà chiều của nhà anh đi.
Đây là tay nghề của đầu bếp đã có kinh nghiệm 10 năm của nhà bọn anh đấy.”
Vy Vy không nghi ngờ gì, lập tức ngồi xuống bên cạnh Văn Gian Thanh, cô nhìn đồ ăn trước mặt rồi lại nhìn Văn Gian Thanh với vẻ nghi ngờ: “Anh gọi em đến đây chỉ để mời em ăn điểm tâm thôi sao?”
Đương nhiên Văn Gian Thanh không thừa nhận: “Không phải, bọn anh đang thảo luận về khâu phỏng vấn cuối cùng đối với mười học sinh Nhị Trung với anh Chiêm, em cũng là một trong những người ra đề, cho nên anh muốn nói chuyện với em.”
Giải thích hoàn hảo!
Quả nhiên Vy Vy không nghi ngờ gì, cô gật đầu ngồi ở một bên nghe họ nói chuyện.
Thế là Chiêm Nhất Thông, Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh giả vờ nói về một vài việc liên quan đến buổi phòng vấn vào học viện quý tộc Duệ Hà.
Vy Vy nghe nhiều nên thấy hơi mệt, mà vừa hay điểm tâm trước mặt lại tỏa ra mùi vị hấp dẫn, buổi trưa cô cũng chưa ăn cơm nên đến lúc này thật sự có hơi đói bụng, vì vậy cô không khách sáo với họ nữa mà cầm điểm tâm ở trước mặt lên cắn một miệng.
Điểm tâm lập tức hòa vào trong miệng.
Vy Vy vừa nuốt xuống đột nhiên cả người trở nên cứng lại!
Cô lập tức ăn thêm một miếng, ăn xong rồi lại ăn thêm một miếng nữa.
Chỉ trong một lúc cô đã ăn ba cái bánh điểm tâm.
Mùi vị này...!Mùi vị này...!Vy Vy đột nhiên đứng lên, ngón tay đều đang run lên, giọng nói cũng có chút run rẩy nhưng cô ấy vẫn cố giả vờ hỏi với vẻ điềm tĩnh: “Ai làm điểm tâm này? Em chưa bao giờ được ăn điểm tâm ngon như vậy, không biết em có thể làm quen với đầu bếp tay nghề rất giỏi này không?”
Nhìn thấy phản ứng này của Vy Vy, những người còn có gì là không hiểu?
Vy Vy đã cảm nhận được rồi.
Hương vị của mẹ cho dù chia cách mười năm cũng có thể nhận ra.
Văn Gian Thanh lập tức gật đầu với Chiêm Nhất Thông.
Chiêm Nhất Thông lập tức cho người mời dì Cúc vào lần nữa.
Vào giây phút cửa phòng mở ra, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên vang lên: “Cậu hai tìm tôi có việc gì?”
Vy Vy bất thình lình quay đầu nhìn người phụ nữ mặc đồng phục người giúp việc của nhà Họ Chiêm đứng ở cửa, nước mắtcô đột nhiên rơi ra khỏi hốc mắt.
Cả người Vy Vy như bị sét đánh.
Bây giờ cô ấy đã không nghe thấy người khác nói gì, người khác làm gì nữa.
Ký ức 10 năm trước lại trở về trong cô.
Khung cảnh mẹ bỏ lại cô rời đi rõ ràng lại sâu sắc như việc vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Căn phòng chìm trong sự im lặng.
Dì Cúc không đợi Chiêm Nhất Thông trả lời đã từ từ ngẩng đầu lên.
Vào giây phút nhìn thấy gương mặt của Vy Vy,vẻ mặt thong thả điềm tĩnh vốn có của dì Cúc lập tức biến mất, bà cũng giống như bị sét đánh, bà cứ đứng chôn chân ở đó.
Hai người trông rất giống nhau, cho nên người thông minh như Vy Vy rất nhanh đã nhận ra đối phương.
Mười năm rồi, tròn mười năm rồi.
Văn Gian Thanh khẽ thở dài một tiếng, anh chầm chậm đứng dậy, vỗ vai Vy Vy rồi nói với Chiêm Nhất Thông: “Em nghe nói trong phòng đọc sách của anh có một bức tranh của Trịnh Bản Kiều, em và Thẩm Châu rất có hứng thú, không biết có thể vào ngắm một lần không?”
Chiêm Nhất Thông cũng rất thông minh, lập tức nghe hiểu ám hiệu của Văn Gian Thanh liền cười nói: “Tai của em nhanh nhạy thật, anh nói này, chỉ được ngắm không được cướp của anh, anh phải tiêu hai mươi triệu mới cướp được nó từ trong tay người khác đấy!”
Chiêm Nhất Thông giả vờ không biết gì nói với dì Cúc: “Cô Đới rất có hứng thú với điểm tâm của dì, hai người cứ ở đây nói chuyện đi.
Dì Cúc không được sơ suất với khách quý.”
“Vâng cậu hai.” Dì Cúc cúi đầu trả lời.
Chiêm Nhất Thông lập tức đưa Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh rời khỏi phòng để không gian lại cho Vy Vy và dì Cúc.
Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Dáng vẻ của dì Cúc cũng như năm đó, còn Vy Vy đã từ một cô bé bảy tuổi thành một cô gái trưởng thành rồi.
Vy Vy cứ đứng trước mặt dì Cúc, cô cứ nhìn bà như vậy, rất lâu không nói chuyện.
Dì Cúc cũng im lặng đứng ở chỗ đó, bà rưng rưng nước mắt nhìn Vy Vy, hai người 10 năm không gặp, lúc này lại không biết nói sao cho phải.
Chất vất bà năm đó tại sao lại bỏ cô lại một mình không quan tâm?
Hay là hỏi bà những năm nay bà sống thế nào?
Hay là hỏi bà ấy tại sao lại làm người giúp việc cho nhà họ Chiêm?
Hay là hỏi tại sao bà ấy không đến tìm cô?
Hỏi những câu hỏi này thì còn có nghĩa gì nữa? Vy Vy lau nước mắt trên mặt, cố nói với vẻ nhẹ nhàng: “Đột nhiên con nghĩ đến một câu: “Có những thứ lúc trước ta tìm mãi không thấy đâu, bẵng đi một thời gian sau này tìm một lúc đã thấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...