Ngu Vũ Mặc vốn định hỏi Hạ Thẩm Châu đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô cúi đầu xuống, thấy Hạ Thẩm Châu đang kéo tay mình, cô liền nuốt lại những lời nói đó vào lòng.
Hạ Thẩm Châu kéo Ngu Vũ Mặc nhanh chóng rời đi, tránh xa đám đông, đến một cây cầu hình vòng cung rồi mới buông tay ra.
“Sao thế?” Ngu Vũ Mặc đưa xiên thịt trong tay cô cho Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu đưa tay ra cầm lấy, nhưng không hề ăn, chỉ đứng im nhìn những người qua lại hai bên đường, rồi từ từ mở lời nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy bên đó hơi ồn ào, vẫn là nơi này dễ chịu hơn.”
Ngu Vũ Mặc ồ một tiếng, cùng Hạ Thẩm Châu dựa người vào thành cầu, cùng ngắm nhìn những người qua đường.
Gió đêm thổi nhẹ qua, thật sự là rất dễ chịu.
Đúng lúc đang thưởng thức, một giọng nói đột nhiên vang lên từ sau lưng hai người: “Vũ Mặc? Sao con lại ở đây?”
Ngu Vũ Mặc và Hạ Thẩm Châu từ từ quay người lại, thấy mẹ của Ngu Vũ Mặc đang đứng ở bên đường, nhìn hai người rất ngạc nhiên.
“Mẹ?” Ngu Vũ Mặc cũng hơi giật mình: “Sao mẹ lại ở đây?”
“Đúng là con thật!” Ánh mắt của mẹ Ngu Vũ Mặc lập tức dừng lại trên người Hạ Thẩm Châu, dường như bà đã hiểu ra, nguyên nhân vì sao con gái bà lại nhất mực từ chối không yêu Trịnh Khắc Kỳ.
Người con trai nay, thật sự quá đẹp trai.
Bà từng này tuổi rồi, cũng chưa bao giờ được thấy một người con trai đẹp đến thế.
Đừng nói là các cô gái mới lớn, cho dù là tuổi như bà rồi, cũng không kìm nổi quay đầu lại nhìn.
Hạ Thẩm Châu từ từ cúi đầu chào: “Cháu chào cô!”
“Vũ Mặc con qua đây!” Sắc mặt mẹ Ngu Vũ Mặc càng khó coi hơn mấy phần, bà vẫy tay gọi Ngu Vũ Mặc qua đó.
Ngu Vũ Mặc thấp thỏm bất an đi tới, đứng trước mặt mẹ, rồi nói: “Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?”
“Chính là vì người con trai này, con mới từ chối không yêu Trịnh Khắc Kỳ, đúng không?” Mẹ Ngu Vũ Mặc hỏi nhỏ con: “Mẹ vừa nhận được điện thoại của Trịnh Khắc Kỳ, cậu ta nói, có cách đưa con đi nước ngoài du học cùng, mai sau cũng sẽ sắp xếp một công việc tốt cho con...”
“Mẹ!” Ngu Vũ Mặc ngắt lời của mẹ: “Chẳng phải con đã nói rõ với mẹ rồi sao? Con tuyệt đối không yêu Trịnh Khắc Kỳ đâu!”
“Được rồi, con về trước đi.” Giọng của mẹ Ngu Vũ Mặc đột nhiên trở nên cứng nhắc: “Mau về nhanh đi.”
“Mẹ...” Ngu Vũ Mặc vừa định giải thích.
“Nếu con còn coi mẹ là mẹ của con, thì hãy về trước đi! Nghe thấy chưa!” Giọng của mẹ Ngu Vũ Mặc càng trở nên cứng nhắc hơn: “Nếu không con đừng bao giờ gọi mẹ nữa!”
“Con...” Ngu Vũ Mặc ấm ức quay đầu lại nhìn Hạ Thẩm Châu một cái, lúc này mới nói: “vâng ạ.”
Nói xong câu này, Ngu Vũ Mặc chạy ngay đến bên cạnh Hạ Thẩm Châu, vừa định mở lời nói, Hạ Thẩm Châu đã mở lời nói trước: “Cậu về trước đi! Tớ nghĩ, cô có chuyện muốn nói với tớ.”
“Vậy cậu cẩn thận nhé.” Ngu Vũ Mặc không yên tâm, cứ đi ba bước lại quay đầu lại nhìn một cái.
Hạ Thẩm Châu từ từ đi đến trước mặt mẹ Ngu Vũ Mặc, rồi cười nhẹ: “Cô có gì chỉ giáo à?”
Mẹ Ngu Vũ Mặc ngạc nhiên nhìn Hạ Thẩm Châu một cái, rồi nói: “Đúng là đứa con trai rất thông minh.
Không ngờ cháu lại đoán được cô có chuyện muốn nói với cháu.
Cũng tốt, nếu là người thông minh, vậy thì những lời nói tiếp theo của cô, chắc chắc cháu cũng biết là cô định nói gì với cháu rồi.”
‘Ừ, cháu đoán tám chín phần.
Là cô muốn cháu, hoàn toàn cắt đứt tâm tư với Vũ Mặc đúng không?” Hạ Thẩm Châu từ từ mở lời nói: “Nếu cháu có thể giúp đỡ tác hợp cậu ý với Trịnh Khắc Kỳ, vậy thì tốt nhất rồi.”
Lần này mẹ Ngu Vũ Mặc thật sự lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bà phát hiện người thanh niên quá đỗi đẹp trai trước mặt, không ngờ lại thông minh ngoài sức tưởng tượng của bà.
Có thể nói, dường như bà chưa bao giờ gặp, một đưa trẻ vào độ tuổi này, lại có thể thông minh đến thế!
Cậu ta dường như, nhìn thấu được suy nghĩ của người khác.
“Cháu mời cô ngồi, Thẩm Châu là vãn bối, không nên để trưởng bối đứng nói chuyện.” Hạ Thẩm Châu cười niềm nở mời mẹ Ngu Vũ Mặc ngồi xuống ghế có ô che của một quán cafe bên cạnh, cậu gọi một ấm trà hoa cúc.
“Trà hoa cúc đẹp da bổ mắt, rất hợp với cô.” Tự tay Hạ Thẩm Châu rót cho mẹ Ngu Vũ Mặc một chén trà, cậu mỉm cười nói: “với lại không gây mất ngủ, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.”
Sắc mặt của mẹ Ngu Vũ Mặc trở nên nhẹ nhàng hơn, bà từ từ mở lời nói: “Đúng là đứa trẻ rất chu đáo tỷ mỉ.
Nếu không phải vì gia đình cháu quá nghèo khó, cô cũng phải động lòng, gả con gái cô cho cháu rồi.
Nhưng mà, không được, cô là một người mẹ, không thể đứng nhìn con gái đi theo lối cũ của mình, mắc lại sai lầm giống hệt cô năm đó, chôn vùi cả cuộc đời mình vào trong! Cháu ơi, cháu rất tốt, bất luận là mặt nào cũng rất tốt.
Nhưng mà, cháu và Vũ Mặc không thể đến với nhau được.”
“Cháu nghĩ cô hiểu lầm rồi.” Hạ Thẩm Châu cười nhẹ, rồi nói: “Cháu và bạn Ngu Vũ Mặc, chỉ đơn thuần là bạn học, không hề giống như cô nghĩ đâu.”
“Thật sao? Con gái cô cô biết chứ.” Mẹ Ngu Vũ Mặc cười gượng gạo, rồi nói: “Kiểu của nó bây giờ giống hệt cô năm đó? Đúng rồi, cháu tên là gì?”
“Hạ Thẩm Châu.” Hạ Thẩm Châu nói nhỏ trả lời.
Mẹ Ngu Vũ Mặc gật đầu, rồi nói: “Tên hay lắm, Nhưng đáng tiếc, là con của gia đình nghèo khó.”
“Ừ, xem ra cô thật sự rất coi trọng chuyện này.” Hạ Thẩm Châu hơi nhếch môi, ánh mắt cậu trở nên mơ hồ, rồi nói: “Cô thích Trịnh Khắc Kỳ đến thế sao?”
“Không phải cô thích, mà là thế giới này thích.” Mẹ Ngu Vũ Mặc trả lời nói: “Cháu còn nhỏ, vẫn còn chưa hiểu thế giới này hiểm ác như thế nào.
Thế giới này, rất khắt khe với người nghèo! Chúng ta không được hưởng những tài nguyên tốt nhất, không ăn được những đồ ăn sạch nhất, không hít thở được không khí trong lành nhất, cũng không nhận được nền giáo dục tốt nhất, chúng ta không có thứ gì hết.
Nhưng một bộ phận nhỏ những người khác, lại dễ dàng có được những thứ đó.
Để con gái mình đi theo con đường tắt, có trước được những thứ đó, có gì là không đúng sao?”
‘Rất đúng, cháu rất tán thành.” Hạ Thẩm Châu gật đầu, vẻ mẳ rất nghiêm túc nói: “Người nhìn lên hướng cao, nước chảy xuống hướng thấp.
Cô nghĩ như vậy, làm như vậy, cháu không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, cháu muốn hỏi cô một câu.
Những thứ cô nói, còn quan trọng hơn hạnh phúc của con gái cô sao?”
“Không quan trọng sao?” Mẹ Ngu Vũ Mặc hỏi ngược lại: ‘cháu cũng là người sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Có lẽ cháu hiểu được cảm giác vất vả bước từng bước chân.”
“Vâng...” Hạ Thẩm Châu không hề trả lời.
Cái này thì, cậu thật sự còn chưa trải nghiệm bao giờ!
“Cô không muốn con gái mình một lần nữa đi theo lối cũ của cô, như vậy là sai sao?” Mẹ Ngu Vũ Mặc mở lời nói: “Nếu cháu đã đoán được ý của cô hôm nay, vậy thì xin cháu duy trì khoảng cách với con gái cô! Nghe Vũ Mặc nói, cháu là học sinh đến học bù, chờ sau khi cháu học bù xong sẽ trở về.
Giữa hai người, sẽ không còn giao lưu gì nữa.
Nếu đã như vậy, hãy bắt đầu giữ khoảng cách ngay tù bây giờ đi!”
Hạ Thẩm Châu cười nhẹ, rồi nói: “Được ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...