Không phải cô ta nói không tham gia lớp học thêm với mọi người sao?
Vậy cô ta đến đây làm gì?
Mộ Tiểu Vũ cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người, cũng cảm nhận được sự bài xích của bọn họ, cõi lòng Mộ Tiểu Vũ vô cùng buồn bã.
Cô chỉ thích Văn Gian Thanh thôi mà, có gì sai sao?
Không phải ai cũng có quyền yêu một người sao?
Vì sao mọi người lại bài xích cô như vậy chứ?
Thẩm Mạch nghi hoặc nhìn Mộ Tiểu Vũ, nói: “Tiểu Vũ, không phải cậu đi tìm chị Thẩm Hà sao? Vì sao còn ở đây thế?”
Mộ Tiểu Vũ cười gượng gạo: “Tớ, tớ đã nói với chị Thẩm Hà, sẽ học thêm ở trường Hồng Nghệ bên cạnh.
Mọi người học quá nhanh, tớ không theo kịp, nên đành đến trường trung học Hồng Nghệ học thêm.”
Nói xong, Mộ Tiểu Vũ cúi đầu, không dám nhìn mọi người.
Nhưng những người khác lại vô cùng hiểu ý của Mộ Tiểu Vũ.
Cô ta sẽ không từ bỏ! Cô ta sẽ cạnh tranh với Vy Vy đến cùng!
Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Vy Vy, Vy Vy có chút mất tự nhiên nói: “Được rồi, được rồi.
Nhị Trung gần trường Hồng Nghệ, không chừng buổi trưa còn ăn cơm với nhau đấy! Mọi người ở cạnh nhau nên có thể quan tâm lẫn nhau.
Cậu cũng muốn đi siêu thị sao?”
“Ừm.” Giọng điệu của Mộ Tiểu Vũ đầy tủi thân.
“Vậy đi cùng đi.” Vy Vy cắn môi nói: “Đông người mới vui.”
Farina nhìn Vy Vy một cái, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi siêu thị nào! Hôm nay bếp trưởng Vy Vy nói cái gì, thì chúng ta nghe nấy!”
Lúc này mọi người mới quay người, đi đến siêu thị ở gần đó.
Đường phố lúc hoàng hôn dần trở nên náo nhiệt.
Đây là thời điểm mọi người mới tan tầm nên đường phố cũng không tắc lắm.
Hạ Thẩm Châu tra bản đồ đến siêu thị trên điện thoại.
Siêu thị chỉ cách đó một con phố nên mọi người quyết định đi cầu đi bộ, chậm rãi đến siêu thị mua thức ăn.
Hai người Thẩm Mạch và Thẩm Viễn hào hứng đi cùng nhau, tám chuyện không ngừng.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh thỉnh thoảng lại trêu chọc Thẩm Mạch, bốn người cười đùa ầm ĩ.
Thẩm Tùng Tý đi bên cạnh Hạ Thẩm Châu, cúi đầu bàn chuyện đầu tư.
Vy Vy khoác tay Farina, không thèm đoái hoài đến Văn Gian Thanh.
Không biết phải làm sao, Văn Gian Thanh đành đi cùng Mộ Tiểu Vũ.
Mộ Tiểu Vũ đi giầy cao gót nên đi rất chậm, mấy người ở phía trước đi rất nhanh, Mộ Tiểu Vũ đành chạy theo để đuổi kịp họ.
Lúc đi xuống cầu thang, bỗng nhiên Mộ Tiểu Vũ trẹo chân, cả người ngã về phía Văn Gian Thanh.
“Cẩn thận!” Văn Gian Thanh giơ tay ôm lấy eo Mộ Tiểu Vũ, ôm cô ta vào trong lòng.
Mộ Tiểu Vũ hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
Văn Gian Thanh ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Vy Vy, cậu giật mình thả tay ra, Mộ Tiểu Vũ ngồi bệt xuống dưới đất, kêu lên một tiếng.
Văn Gian Thanh chỉ muốn chặt tay đi cho rồi!
Sao lại trùng hợp để cho Vy Vy nhìn thấy cảnh này chứ?
Cậu đâu có ý muốn ôm Mộ Tiểu Vũ đâu!
Vy Vy nhìn thấy Văn Gian Thanh đang nhìn mình thì lập tức quay đi, giống như cô chưa từng nhìn thấy gì, tiếp tục đi cùng Farina.
Mộ Tiểu Vũ nhìn Văn Gian Thanh bằng đôi mắt ngập nước: “Anh Gian Thanh, có phải anh ghét em lắm không?”
“Làm gì có chuyện đó.” Văn Gian Thanh trả lơi: “Đừng đoán mò.”
“Vậy thì vì sao tất cả mọi người lại ghét em?” Mộ Tiểu Vũ ngước mắt nhìn Văn Gian Thanh: “Là Tiểu Vũ đã làm sai chuyện gì sao? Tiểu Vũ mới đến đây chưa lâu, vẫn luôn rất cẩn thận dè dặt, chưa bao giờ dám nói gì làm gì.
Chỉ vì muốn hòa nhập với mọi người, nhưng vì sao mọi người lại bài xích em như vậy?”
Văn Gian Thanh nhìn mấy người phía trước đã đi mất, lúc này mới duỗi tay kéo Mộ Tiểu Vũ đứng dậy, khẽ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.
Chỉ là do cô ít nói nên mới cảm thấy như vậy thôi! Chúng ta phải nhanh lên, mọi người đều đến siêu thị hết rồi!”
“À, vâng.” Lúc này Mộ Tiểu Vũ mới đứng dậy, chạy phía sau Văn Gian Thanh, đuổi theo đám người ở phía trước.
Farina nói với Vy Vy: “Cậu còn nói không rung động? Cậu xem vẻ mặt cậu kìa.”
“Tớ...” Vy Vy muốn phản bác nhưng không thể.
“Nhưng mà, dù thế nào đi chăng nữa, tớ và cậu ấy vẫn không thể ở bên nhau.” Vy Vy khẽ nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa.
Nếu Mộ Tiểu Vũ đã đến đây thì chứng tỏ cô ta sẽ không từ bỏ.
Bây giờ người nhà Văn Gian Thanh cũng đang vun vén cho hai người họ, hơn nữa có vẻ Văn Gian Thanh cũng không ghét cô ta.
Nếu đã như vậy, tớ còn có thể làm gì? Chi bằng nhân lúc mọi chuyện chưa ngã ngũ thì đứng yên ổn ở vị trí của mình, chúc phúc cho hai người trăm năm hòa hợp!”
“Lại giận dỗi rồi.” Farina vừa dứt lời thì nhìn thấy Văn Gian Thanh và Mộ Tiểu Vũ đi đến, khẽ nói nhanh: “Bọn họ đến rồi, tớ nói này, đừng từ bỏ dễ dàng như thế! Nếu không nhất định cậu sẽ hối hận đấy!”
Vy Vy quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ đang theo sát Văn Gian Thanh.
Vy Vy cụp mắt, im lặng, tiếp tục đi cùng Farina.
Đến siêu thị, mỗi người đều đẩy một xe hàng, hễ thấy cái gì là nhặt cái nấy.
Vy Vy cũng bó tay.
Mãi đến khi cô chặn mọi người lại, nói: “Tớ nói một lần cuối cùng nhé! Đồ mình mua thì tự mình xách về! Tất cả mọi thứ đều phải tự xách lấy! Không xách được thì hết cách thôi! Bây giờ chúng ta chỉ cần mua đồ ăn lẩu tối nay là được, những thứ khác ngày mai mua sau cũng được! Trong nhà cũng có đủ đồ gia dụng rồi, nên không cần mua đâu.
Tớ nói như vậy đã đủ rõ chưa?”
“Rõ rồi!” Mọi người cùng đồng thanh đáp.
Vy Vy bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Được rồi, bây giờ tớ phân công nhiệm vụ.
Thẩm Viễn Thẩm Mạch, các cậu đi mua thịt.
Phải nói rõ với người bán thịt là chúng ta cần mua thịt để ăn lẩu, nên phải thái mỏng.
Đậu Đậu và Đinh Đinh, các cậu đi chọn rau, nhớ là rau phải tươi nhé.
Thẩm Tùng Tý và Farina, các cậu đi chọn hoa quả.
Văn Gian Thanh...!cậu, cậu và Mộ Tiểu Vũ đi chọn nấm và thịt viên, tớ đi mua nguyên liệu còn lại.
Mọi người nghe rõ cả rồi chứ? Giải tán!” Vy Vy vẫy tay, phân chia nhiệm vụ cho mọi người.
Hạ Thẩm Châu chậm chạp xách một túi đồ ăn vặt đi đến: “Tớ và cậu cùng đi chọn nguyên liệu còn lại nhé.”
“Được.” Vy Vy mỉm cười gật đầu.
Văn Gian Thanh trơ mắt nhìn anh em tốt của mình đi chọn đồ cùng Vy Vy.
Mộ Tiểu Vũ ngước mắt nhìn Văn Gian Thanh nói: “Chúng ta cũng mau đi thôi! Nếu không chúng ta sẽ làm chậm trễ thời gian đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...