Nỗi bực tức của Cung Tử Á đang không có nơi nào để trút ra, thì Tống Đại Hải này lại chủ động đến tận nhà.
Cung Tử Á liền đồng ý ngay.
Lần trước chưa làm dữ với anh ta, là vì nể tình quan hệ hai nhà vẫn còn tốt, và nể tình quan hệ giữa mẹ già cô ấy và mẹ anh ta có quan hệ tốt.
Kết quả, anh ta lại mách lẻo sau lưng sao?
A ha ha ha, anh bạn Tống Đại Hải này, ai cho anh dũng khí này vậy?
Nếu như anh cảm thấy lần trước chưa bị ta mắng nên anh không thoải mái, thì bây giờ để bổn cô nương đây dạy dỗ cho ngươi thật tốt vậy!
Cung Tử Á vẫn chưa xuất hiện, và cũng chẳng biết Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển có được tin từ đâu, mà hai người đã tha thiết trông chờ mà chạy tới đây, với điệu bộ như muốn cùng nhau đi xem cảnh náo nhiệt vậy.
Thật ra, Vu Tiểu Uyển vốn không nhiều chuyện như vậy đâu.
Cô ta thật ra không muốn đi xem cảnh náo nhiệt này.
Nhưng lại đỡ không nổi sự tò mò của Thẩm Hà!
Bị Thẩm Hà vừa thúc đẩy, vừa lôi kéo thế này, cuối cùng Vu Tiểu Uyển cũng phải đi theo.
Hajz, đây chính là năng lượng hại bạn đó!
Cung Tử Á nhìn thấy Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển như vậy, chỉ còn có thể mở miệng nói: “Vậy được, các cậu muốn đi thì cứ đi theo! Nhưng mà, đến lúc đó lỡ tớ có giận đến nỗi khuôn mặt biến dạng, các cậu không được vì lý do này, mà đuổi việc tớ đấy!”
Thẩm Hà cười ha ha thật to và nói: “Yên tâm yên tâm, vị trí trợ lý đặc biệt này của cậu, đã vững chắc rồi! Đi đi đi, tớ thích xem cảnh náo nhiệt nhất, thích nghe những chuyện này nhất đó! Đặc biệt là chuyện của Tử Á, đây là chuyện ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ được!”
Vậy là, cả 3 người đã cùng nhau đi ra ngoài.
Họ đã đến sớm hơn, và Tống Đại Hải vẫn chưa đến.
Mà, cũng đúng.
Lần này, Cung Tử Á tự chạy xe đến đó mà.
Tống Đại Hải phải chuyển 3 trạm tàu điện ngầm mới đến nơi.
Nước Y là một quốc gia có mạng lưới tàu điện ngầm được phân bố khắp nơi trên cả nước.
Từ thành phố này đến một thành phố khác, tàu điện ngầm đều có thể chạy thông suốt.
Vì vậy, đây cũng chính là một trong những lý do dẫn đến nền kinh tế nước Y trở nên hùng mạnh.
Hiện giờ Tống Đại Hải đang đi học ở một nơi ngoại thành, cũng được xem là một thành phố rồi, vì vậy khi chuyển trạm tàu điện ngầm, cũng phải mất một ít thời gian.
Cung Tử Á đang đợi ở nơi đã hẹn trước đó, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển thì làm ra vẻ người dưng, ngồi ngay ở bàn bên cạnh uống cà phê, làm ra vẻ thưởng thức khí hậu trong lành, mà đợi nhân vật chính xuất hiện.
Một lát sau, Tống Đại Hải đã thong dong đi tới.
Thẩm Hà ở xa nhìn qua.
Chao ôi, đây chính là tài tử có tài nhưng không gặp thời mà mọi người trong nước đều khoe khoang đủ kiểu với mình sao?
Nhìn tướng mạo sao không giống thanh niên 25 tuổi một chút nào vậy!
Nên biết, hoàng tử Joel cũng sắp 25 tuổi rồi, nhưng người ta vẫn đẹp trai giống như mười bảy mười tám tuổi vậy, gương mặt không hề có một chút nếp nhăn nào cả.
Tống Đại Hải này thật sự không biết là do lo nghĩ nhiều, hay là do quá tiết kiệm, mà khóe mắt đã lộ ra những đường vân của nếp nhăn rồi.
Đúng là rất dễ già mà!
Vu Tiểu Uyển nói nhỏ với Thẩm Hà: “Nếu như quan niệm suy nghĩ của người này không kì lạ như vậy, thật ra cũng rất ok đó.
Tớ có xem qua lý lịch của anh ta, quả thật là một thanh niên cần cù chăm chỉ rất có chí hướng.”
Thẩm Hà trả lời: “Thế nhưng quan niệm suy nghĩ lại không hợp, cũng coi như là không rồi.”
Vu Tiểu Uyển gật gật đầu nói: “Thì bởi vậy.
Cậu thanh niên này quá coi trọng lợi ích rồi.
Nếu không thì, thật sự là một hạt giống tốt đấy.”
“Chúng ta cứ đợi xem anh ta nói gì.” Thẩm Hà liền giảo mồm, nói: “E rằng một lát lại có cảnh hay xem đó!”
Vu Tiểu Uyển gật đầu cười, sau đó hai người đều không nói chuyện nữa.
Quả nhiên, sau khi Tống Đại Hải đi đến trước mặt Cung Tử Á, không nói lời nào, mà kéo ghế ra ngồi, và trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Tối qua anh đã nghiêm túc suy nghĩ lại.
Tuy rằng em có rất nhiều thói quen xấu, mà còn ngoan cố không chịu sửa.
Nhưng, anh cảm thấy em vẫn còn có thể cứu được!”
“Phù...”
“Phù...”Cho dù là người điềm tĩnh như Vu Tiểu Uyển và Thẩm Hà, cũng không nhịn nổi, mà trút hơi giận ra.
“Hụ hụ hụ hụ.”Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển làm bộ ho vài tiếng, và lấy tay che lại khuông mặt, không cho Tống Đại Hải thấy được khuôn mặt của mình.
Tống Đại Hải quả nhiên không hề nghi ngờ đến bàn bên cạnh, và tiếp tục nói với Cung Tử Á: “Chúng ta cũng đã hẹn hò được mấy ngày rồi, anh không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy nữa.
Anh cảm thấy chúng ta vẫn có thể tiếp tục hẹn hò.
Chúng ta lại cùng chung một nơi, sau này về nhà mẹ đẻ hay về nhà mẹ chồng cũng rất thuận tiện, sau này có con rồi, hai bên nhà cùng nhau chăm sóc cũng rất tiện...”
“Phù...”
“Phù...”bàn bên cạnh của Thẩm Hà với Vu Tiểu Uyển lại lần nữa không nhịn nổi.
“Hụ hụ hụ hụ...”và tiếp tục làm bộ ho.
Tống Đại Hải vẫn còn muốn tiếp tục luyên thuyên, nhưng cuối cùng Cung Tử Á cũng đã chịu không nổi nữa, nên đã lập tức mở miệng nói: “Rất xin lỗi, thật sự không muốn anh phải chịu uất ức như vậy, nên, em từ chối! Quan niệm suy nghĩ của chúng ta đều không giống nhau, vì vậy, cũng không nên làm bạn nữa.
Bởi vì làm bạn, cũng cần phải có quan niệm giống nhau!”
Đôi mắt Tống Đại Hải lập tức trợn to ra: “Cái gì mà quan niệm suy nghĩ không giống nhau? Anh thấy rất hợp mà! Cung Tử Á, cô nổi cơn điên gì vậy? Cô có chịu dừng lại chưa hả? Tôi cũng đã chủ động cuối đầu với cô rồi, mà cô vẫn chưa hài lòng vẫn chưa chịu dừng lại là ý gì đây?”
“Phù...”
“Phù...”được rồi, lại một lần nữa họ lại không nhịn được.
“Hụ hụ hụ hụ...”Lần này không phải họ làm bộ đâu, là ho thật đấy.
Tuy rằng giọng nói của Cung Tử Á không lớn lắm, nhưng từng câu từng chứ cũng rất rõ ràng: “Tống Đại Hải, phiền anh nghe kỹ từng chữ mà tôi nói.
Tôi từ chối hẹn hò với anh! Tôi nể tình hai người mẹ chúng ta đều là bạn của nhau, mới không muốn nói những lời tuyệt tình! Nhưng mà anh lại không biết điều chút nào, vậy thì tôi chỉ còn cách đem lên bàn này nói thôi.
Tôi và anh không hợp nhau.
Nói trắng trợn hơn nữa, là tôi không thích anh! Bất luận anh bôi nhọ tôi thế nào cũng được, dù gì thì anh cũng đã làm như vậy rồi! Và ba mẹ tôi cũng đã chửi tôi một trận linh đình, nói tôi làm anh bị tủi thân, lạnh nhạt với anh! Nếu như tôi đã lạnh nhạt anh đỗ oan cho anh như vậy, vậy thì mời anh biến khỏi thế giới của tôi đi! Để khỏi phải bị tôi lạnh nhạt bị tôi đỗ oan!”
Lời của Cung Tử Á vừa được nói xong, Thẩm Hà đang ngồi bên cạnh xem cảnh náo nhiệt ấy lại cố tình thốt ra giọng lạ khó nghe: “Ây da, ngữ khí thật dịu dàng đó!”
Tống Đại Hải liền nhìn sang bên Thẩm Hà.
Nhưng mà Thẩm Hà đang đội mũ, đã che đi gần một nửa khuôn mặt, nên Tống Đại Hải vẫn chưa nhận ra cô ấy.
Tống Đại Hải không nhịn được liền hứ một tiếng, nói: “Đúng là xem cảnh náo nhiệt mà không chê chuyện lớn! Hai vợ chồng chúng tôi đang cãi nhau, liên quan gì đến ngươi? Cần ngươi ở đây tham gia vào sao?”
Cung Tử Á suýt chút là ngất xỉu!
Những lời cô ta vừa nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Hai vợ chồng? Ai với anh ta là hai vợ chồng chứ?
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển suýt chút nữa bị cười đến nội thương.
Được rồi, vậy là hôm nay họ xem như đã được mở mang kiến thức, thế nào gọi là nam phượng hoàng.
Đại khái chính là người đàn ông đắm chìm trong thế giới của mình không thể tự giải thoát ra được.
Cung Tử Á liền đập bàn, hướng về Tống Đại Hải giận dữ gào thét lên: “Anh có chịu thôi đi không hả? Bộ tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi và anh, chẳng có quan hệ gì cả! Chẳng là gì cả! Không phải người yêu, và cũng chẳng phải bạn bè! Tôi muốn sống như thế nào thì là quyền của tôi, hoàn toàn không cần đến anh khoa tay múa chân, ok? Anh muốn người yêu anh như thế nào đó là quyền tự do của anh, nhưng điều đó không liên quan đến tôi một chút nào cả!ok? Còn nữa, nếu mà anh còn dám nói huyên thuyên trước mặt ba mẹ tôi nữa!”
Cung Tử Á vừa dứt lời, liền đưa tay lên nắm lấy cổ áo của Tống Đại Hải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...