Không ít người nhìn thấy Hạ Thẩm Hà, đều nhao nhao đến chào hỏi cô.
Thẩm Hà mỉm cười chào hỏi lại từng người.
Lúc này, một vị tiền bối trong giới diễn viên, mỉm cười xinh đẹp kéo tay Thẩm Hà: “Thật sự không ngờ có thể gặp được em ở đây! Nghe nói gần đây em lại đóng phim rồi? Chị rất mong chờ nhìn thấy sự thể hiện của em một lần nữa!”
Vị tiền bối này nói năng rất chân thành, không có ẩn ý này nọ, cũng không có vẻ ghen tỵ với thành tích của Thẩm Hà.
Đây là người có thể ghen tỵ nổi sao?
Người ta là công chúa quốc dân đó!
Thẩm Hà cười híp mắt trả lời: “Cảm ơn tiền bối khen ngợi.
Em chỉ quay chơi mà thôi, còn thua xa mấy bộ phim của các tiền bối.
Em đến cùng đoàn giao lưu văn hóa của nước mình, có thể nhận được lời mời của quốc vương là vinh hạnh của em! Lát nữa, nếu như em có điều gì không hiểu, mong tiền bối quan tâm chỉ bảo ạ!”
“Ấy ấy ấy, công chúa quốc dân đừng nói như vậy.
Không thành vấn đề, có chỗ nào cần chị thì cứ bảo là được rồi.” Vị tiền bối lập tức khiêm tốn nói: “Sau này, nói không chừng còn cần em giúp đỡ ấy chứ!”
Hai người khách sáo trò chuyện vài câu, những người khác đều vây xung quanh chào hỏi, hai người đành lần lượt trò chuyện với mọi người.
Đoàn người vừa hàn huyên vừa đi về phía cổng hành cung.
Lúc này, trong đám người có người khẽ nói với Thẩm Hà: “Tiểu công chúa, tôi phải nhắc nhở cô một câu.
Tuy buổi yến tiệc hôm nay có rất nhiều người tham dự, nhưng người có sức ảnh hưởng nhất ở đây chỉ có hai người.
Một là cô, một là cháu gái thủ tướng Fanny Rose.
Vì thế, ít nhiều cô phải có chuẩn bị.”
Thẩm Hà cảm kích nhìn đối phương, khẽ nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Đối phương lại nói: “Bây giờ, người trong nước đều biết quốc vương bệ hạ định tác hợp hoàng tử Joel và Fanny.
Chuyện này không có lợi với cô.
Fanny cũng được coi là một kẻ địch mạnh.
Cô là công chúa quốc dân, cô am hiểu các thủ đoạn chính trị.
Vì thế, hai người các cô, một người liên quan đến kinh tế, một người liên quan đến chính trị, khiến quốc vương bệ hạ cũng rất mâu thuẫn.”
Thẩm Hà gật đầu: “Tôi hiểu, tôi sẽ không chịu thua dễ dàng đâu.
Cảm ơn ý tốt của anh.”
Đối phương vội vàng nói: “Tôi cũng chỉ có thể nhắc nhở cô vậy thôi, chốc nữa cô liệu thời cơ mà làm.
Tôi đi chào hỏi người khác đã.”
“Được.” Thẩm Hà gật đầu, cũng quay sang chào hỏi thân thiện với những người khác.
Đi vào hành cung, Thẩm Hà và những người khác lập tức nhận được sự đóng tiếp vô cùng long trọng và nhiệt tình.
Sau khi làm xong các thủ tục, thì đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Các vị khách quý cùng chụp ảnh chung, chào hỏi lẫn nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Vẻ tao nhã khéo léo của Thẩm Hà, khiến cô trở thành trung tâm của sự chú ý.
Ống kính của đám phóng viên luôn dõi theo nụ cười và bóng dáng của Thẩm Hà, làm tốn không biết bao nhiêu cuộn phim.
Dường như Fanny cũng không muốn thua kém sức hấp dẫn và nổi bật của Thẩm Hà.
Thế là cô ta vận dụng hết vốn liếng của mình, chủ động thể hiện những ưu điểm của mình.
Thế nhưng, bất luận là nhan sắc hay chủ đề trò chuyện cuả Thẩm Hà đều rất mới mẻ và cuốn hút, nên đám phóng viên không đoái hoài đến Fanny.
Thấy Thẩm Hà chỉ nói dăm ba câu đã nhận được tiếng vỗ tay vang dội, Fanny cảm thấy rất không vui.
Có điều, dù sao Fanny cũng không phải cô gái bốc đồng.
Cho dù có không vui đến đâu đi chăng nữa, thì trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa bình thản không đổi.
Đến lượt Thẩm Hà và Fanny chụp ảnh cùng nhau, cảnh tượng này khiến mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.
Ống kính của phóng viên đều hướng về phía hai người.
Hầu hết những tờ báo ra ngày hôm sau đều viết: Hai bông hồng mạnh mẽ nhất thế giới, cuối cùng cũng hội ngộ vào hôm nay tại hành cung.
Còn Thẩm Hà và Fanny đang nghĩ gì, ha ha, chỉ có trời mới biết được.
Sau khi chụp ảnh xong, quốc vương bệ hạ lập tức mời các khách quý tiến hành một cuộc hội đàm thân thiết quy mô nhỏ.
Mọi người đều hiểu cuộc hội đàm này có nghĩa là gì.
Toàn là những lời lẽ sắc bén đầy ẩn ý.
Hội đàm xong là đến giờ dùng bữa.
Đồ ăn cũng không ngon lắm, tùy theo cảm nhận của mỗi người.
Tiệc xã giao kết thúc, Thẩm Hà cảm thấy toàn thân mệt rã rời.
Nhưng Thẩm Hà cũng thấy xứng đáng!
Chỉ cần trong những trường hợp có mặt Fanny, cô tuyệt đối sẽ không chịu thua!
Đời này, Hạ Thẩm Hà cô chưa từng sợ ai bao giờ.
Lúc rời khỏi hành cung, Thẩm Hà tựa lưng vào ghế, Cung Tử Á đưa cho cô một cốc nước, hỏi: “Sao rồi? Trận đầu giành thắng lợi chứ?”
Thẩm Hà mệt mỏi nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm, trả lại Cung Tử Á rồi mới cất tiếng: “Đương nhiên phải giành chiến thắng rồi! Có điều, tớ cũng hiểu phần nào thực lực của Fanny.
Cô gái này, quả nhiên không hổ là quốc hoa của nước Y.
Thân làm cháu gái thủ tướng, cô ta đã giúp đỡ thủ tướng không ít.
Tớ lại thấy, thủ tướng sẽ tiếp tục kế nhiệm vì cô ta.”
Cung Tử Á nhíu mày nói: “Xem ra lần này thật sự gặp phải đối thủ rồi.”
Ánh mắt Thẩm Hà thoáng hiện lên ý chí chiến đấu: “Dù thực lực cô ta có mạnh hơn nữa thì tớ cũng không sợ.
Lần này và cả trận chiến này, tớ nhất định giành chiến thắng!”
Cung Tử Á lập tức nói: “Không tồi, đây mới là công chúa quốc dân của chúng ta!”
Thẩm Hà và Cung Tử Á cùng bật cười.
Ở một nơi khác, sau khi Fanny rời khỏi hành cung, việc đầu tiên cô ta làm khi về nhà là báo cáo kết quả ngày hôm nay.
Vẻ mặt ngài thủ tướng đầy mong đợi, chờ cháu gái quay về báo cáo mọi chuyện.
Người ngoài có nói gì đi chăng nữa thì ông ta chỉ tin tưởng vào trải nghiệm của cháu gái mình.
Fanny vừa vào nhà liền nói: “Ông nội, cô ta thật sự rất mạnh, vô cùng mạnh.
Tin đồn bên ngoài lúc trước hoàn toàn không lột tả một cách chính xác thực lực thật sự của cô ta.
Sự lợi hại của cô gái này chính là sức lây nhiễm cảm xúc.
Dường như đến cháu cũng bị ảnh hưởng rồi bị dẫn dắt theo cảm xúc của cô ta, nói gì đến những người khác? Vì thế, cô ta đúng là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng khiến cháu tán thưởng nhất từ trước tới giờ!”
Thủ tướng lập tức nhíu mày nói: “Vậy cháu nắm chắc mấy phần?”
“Ba phần.” Fanny trả lời: “Trước khi gặp cô ta, cháu vẫn còn nắm chắc sáu phần.
Nhưng hiện tại, cháu chỉ nắm chắc ba phần thôi!”
Thủ tướng càng cau chặt mày, nói: “Xem ra, ta phải làm một chút chuyện rồi.”
“Không, không được! Tuyệt đối không được!” Fanny lập tức ngăn cản ông nội, giải thích: “Cô công chúa quốc dân này không tầm thường như những cô gái bên ngoài đâu.”
“Cho dù cô ta có lợi hại đến đâu thì cũng không lợi hại bằng người trong giới chính trị.” Thủ tướng không đồng ý nói: “Huống chi đây là nước Y, không phải Việt Nam.
Dù sao cô ta cũng không thể ngạo mạn càn quấy ở nước ta đúng không?”
Fanny thở dài, nói: “Chỉ sợ, cô ta thật sự có thể...!Ông nội, lẽ nào ông đã quên ma vương thống trị thế giới ngầm Sùng Minh rồi sao? Cháu xin nói, ông chỉ có một giây manh động là tên ma vương kia đã lần ra dấu vết của ông rồi.
Ông ơi, ông thật sự đã chuẩn bị kỹ càng để đối phó với Sùng Minh chưa?”
Thủ tướng lập tức nghẹn họng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...