Có lẽ là vì bên cạnh có người cố vũ khích lệ nên dũng khí của Tiểu Cát lớn hơn trước rất nhiều.
Tư Nhiên nhìn Tiểu Cát như vậy làm mặt của Tiểu Cát càng ngày càng đỏ, cơ thể càng ngày càng nóng, Tư Nhiên liền biết Tiểu Cát vẫn đang bị sốt.
Những lời cô nói ra bây giờ, có lẽ là cô dùng toàn bộ sức lực và tỉnh táo mới nói ra được.
Tư Nhiên nhìn Tiểu Cát như thế này, thực ra anh thấy rất đau lòng.
Sao có thể không thấy đau lòng được?
Người con gái này từ khi còn rất nhỏ đã đi theo anh, cô luôn ở bên cạnh anh, chịu thương chịu khó chưa bao giờ oán trách bất cứ ai bất cứ việc gì.
Cô thật sự đã hi sinh vì Tư Nhiên rất nhiều rất nhiều.
Cho dù là một viên đá cũng nên bị cảm hóa rồi.
Huống chi, Tư Nhiên có phải một viên đá đâu?
Ánh mắt đầy mong đợi của Tiểu Cát rơi vào trong mắt của Tư Nhiên, bên bờ còn có nhiều người đang trêu chọc như vậy.
Cuối cùng Tư Nhiên cũng mở lời: “Chúng ta lên bờ trước đã được không?”
Tiểu Cát chưa bao giờ cố chấp và kiên định như vậy, cô cứ thế nhìn Tư Nhiên.
Tư Nhiên hết cách, chỉ có thể trả lời: “Vậy, anh chỉ có thể trả lời em, anh sẽ suy nghĩ.
Bây giờ anh muốn đưa ra một quyết định có trách nhiệm được không?”
Nghe thấy Tư Nhiên nói như vậy Tiểu Cát đã rất vui rồi.
Cô đột nhiên chủ động ôm cổ của Tư Nhiên, không nỡ bỏ ra.
Tư Nhiên vỗ lưng Tiểu Cát, anh muốn để cho cô ấy đứng thẳng sau đó đưa cô lên bờ.
Nhưng Tiểu Cát đã thiếp đi trong tư thế ôm lấy cổ Tư Nhiên rồi.
Tư Nhiên cứ thế ôm lấy Tiểu Cát đã thiếp đi, dưới sự giúp đỡ của những người ở trên bờ cuối cùng anh lên bờ một cách thuận lợi rồi nhanh chóng đưa Tiểu Cát đến bệnh viện gần đó.
Tư Nhiên luôn ở trong bệnh viện với Tiểu Cát, ở bên cạnh khi cô truyền nước.
Thực ra Tiểu Cát vốn dĩ không yếu đuối như vậy, trước đây Tiểu Cát vì bảo vệ Tư Nhiên mà bị thương, bây giờ lại gặp thời gian này, còn bị Tư Nhiên giận cho nên mới thiếp đi.
Nhưng cũng may sức khỏe của Tiểu Cát tốt cho nên bệnh viện truyền dịch cô liền không sao nữa.
Khi Tiểu Cát tỉnh lại vừa hay nhìn thấy Tư Nhiên đang ở bên cạnh chăm sóc cô.
Trái tim Tiểu Cát bỗng thấy ấm áp, cô thấy thật mãn nguyện.
Cô gái ngốc nghếch này yêu cầu lại thấp như vậy.
Chỉ cần khi tỉnh lại có thể nhìn thấy Tư Nhiên cô đã thấy rất hài lòng rồi.
Cô quả thực quá yêu Tư Nhiên rồi.
Tư Nhiên nhìn thấy Tiểu Cát tỉnh lại liền lập tức nói: “Không sao rồi, sốt đã hạ rồi.
Tiểu Hà nói em không cần sốt ruột qua chỗ đoàn làm phim đâu, cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
Tiểu Cát thong thả nói: “Anh biết em không muốn nghe câu này.”
Tư Nhiên lập tức im bặt.
Qua một lúc anh mới thập giọng trả lời: “Anh đã nói với em là anh sẽ suy nghĩ mà?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Cát nhìn Tư Nhiên: “Nhiên, em cứ tưởng em vừa gặp ảo giác.”
Tư Nhiên mỉm cười: “Không phải ảo giác.”
Đúng lúc này bên ngoài có ngoài có người gõ cửa.
“Thật ngại quá, em không cố ý làm phiền hai người đâu.” Thẩm Mạch đứng ở ngoài cửa nói: “Chị em bảo em mang canh đến cho chị Tiểu Cát, chị ấy bảo em giám sát, nhất định phải để anh Tiểu Nhiên đích thân đút cho chị Tiểu Cát ăn hết canh.”
Tư Nhiên và Tiểu Cát lập tức quay đầu nhìn Thẩm Mạch nói: “Cảm ơn Tiểu Hà.”
Thẩm Mạch để cặp lồng ở tủ trên đầu giường, sau đó làm động tác cố lên với Tiểu Cát đang ở trên giường: “Chị Tiểu Cát, chị tuyệt nhất! Em đi trước đây! Anh Tiểu Nhiên, em đi đây!”
Nói xong Thẩm Mạch cười hì hì rồi chạy mất.
Đợi sau khi Thẩm Mạch chạy đi, Tiểu Cát đột nhiên nói: “Chẳng phải em ấy nói phải giám sát sao? Sao lại chạy mất rồi?”
“Có lẽ là em ấy ngại?” Tư Nhiên trả lời.
Nói xong, ngược lại hai người lại có chút ngại ngùng.
Tư Nhiên giơ tay mở cặp lồng ra, múc một bát canh từ trong đó đưa cho Tiểu cát: “Nào, uống một ngụm đi.
Tiểu Hà đã có tấm lòng chúng ta cùng đừng phụ lại ý tốt của con bé.”
Quả nhiên Tiểu Cát không từ chối, cô giơ tay chuẩn bị nhận lấy bát canh.
Đúng vào lúc này Thẩm Mạch đột nhiên nhìn vào từ đằng sau cửa: “Anh Tiểu Nhiên, anh gian lận! Chị em nói rồi, anh phải đích thân đút cho chị Tiểu Cát!”
Tư Nhiên và Tiểu Cát đột nhiên vô cùng lúng túng.
Con nhóc này, ở bên ngoài nhìn trộm!
Thẩm Mạch nói líu lo: “Không được làm trái mệnh lệnh!”
Tư Nhiên nhanh chóng thu tay về rồi nói với Thẩm Mạch: “Vâng vâng, Thẩm Mạch tiểu tổ tông, em nói là được! Nghe em hết!”
Sau đó Tư Nhiên ngoan ngoãn thổi nguội canh rồi đút cho Tiểu Cát uống.
Ban đầu Tiểu Cát không quen không thích nghi được, nhưng sau khi ăn xong ba ngụm cũng từ từ quen.
Nhìn thấy Tư Nhiên đút rất tốt, lúc này Thẩm Mạch mới hài lòng quay đầu chạy ra bên ngoài chơi.
Tư Nhiên nói với Tiểu Cát: “Đứa trẻ Mạch Mạch này là niềm vui nhỏ của nhà bọn anh.
Trước đây niềm vui nhỏ là Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Từ sau khi hai đứa nó trưởng thành, thì Thẩm Mạch đã trở thành niềm vui nhỏ.
Lại thêm tính cách Thẩm Mạch đơn thuần, không giống với Tiểu Hà cần phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, cho nên Thẩm Mạch sống vui vẻ nhất, thoải mái nhất.
Dù sao việc trong nhà đều có nhiều anh trai như vậy gánh vách, không đến lượt con bé vất vả.”
Tiểu Cát gật đầu: “Vậy Tiểu Hà cũng là con gái, tại sao còn phải vất vả như vậy?”
“Không còn cách nào khác, nhà họ Hạ và nhà họ Thẩm đều có sự nghiệp lớn, hơn nữa Thẩm Hà ban đầu đã xác định là sẽ có quyền thừa kế một phần tài sản.
Nói là con gái nhưng thực ra con bé cũng được đối xử như con trai.
Thực ra địa vị của Thẩm Châu cũng không quan trọng bằng Thẩm Hà.” Tư Nhiên giải thích: “Tương lại khi Thẩm Hà kết hôn, gia đình sẽ cho một phần ba tài sản trong nhà làm của hồi môn, họ cũng là sợ tương lai Thẩm Hà phải chịu thiệt thòi.”
Tiểu Cát nói với vẻ cực kỳ hâm mộ: “Có lúc em thật sự rất hâm mộ em ấy.
Lúc gặp em ấy khi còn nhỏ, em đã biết, em ấy khác với chúng ta.
Bây giờ nhìn dáng vẻ của em ấy, em liền biết đây là khoảng cách cả đời này em cũng không đuổi kịp được.”
“Em cũng đừng tự coi nhẹ mình, em cũng rất tốt mà.”Tư Nhiên cười nói: “Dù sao thì trên thế giới cũng chỉ có một Hạ Thẩm Hà thôi.”
“Trên thế giới này cũng chỉ có một Tư Nhiên.” Tiểu Cát nhìn Tư Nhiên bằng ánh mắt nóng bỏng và tràn đầy hi vọng.
Tư Nhiên không muốn đả kích cô, anh chỉ giơ tay xoa má của cô: “Mau khỏe lên nhé.”
“Có phải em mau khỏe lại thì anh sẽ đồng ý ở bên em không?” Tiểu Cát vội vàng hỏi.
Tư Nhiên không trả lời mà chỉ mỉm cười.
Nhiệt độ trong mắt Tiểu Cát dần dần hạ xuống, cô từ từ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em không nên...”
“Anh đã hứa với em sẽ suy nghĩ thì anh nhất định sẽ suy nghĩ.
“Tư Nhiên đột nhiên ngắt lời của Tiểu Cát: “Anh đã lừa em bao giờ chưa? Chỉ là bây giờ anh vẫn cần thời gian để điều chỉnh tình cảm và cảm xúc của mình mới có sức lực suy nghĩ đến tương lai của chúng ta.
Hơn nữa tiệc mừng sinh nhật 16 tuổi của Văn Giản Thanh và Hạ Thẩm Châu sắp bắt đầu rồi, anh làm anh trai đương nhiên phải làm việc chính trước.
Đợi anh làm xong rồi sẽ trả lời em được không”?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...