Vy Vy tươi cười trả lời: “Được thôi!”
Sau khi ăn sáng xong, Văn Gian Thanh đi theo Vy Vy ven theo con đường nhựa và cứ như thế tiến về phía trước.
Văn Gian Thanh không hề nói gì, cứ cúi đầu suy nghĩ.
Vy Vy mở miệng hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, có phải người đầu bếp đó cố tình để cho đại tiểu thư phát hiện hay không?” Văn Gian Thanh mở miệng nói: “Sao anh ta lại bất cẩn như vậy chứ?”
“Anh đoán đúng rồi!” Vy Vy tươi cười giải thích: “Người đầu bếp đó phụ trách làm điểm tâm trong gia đình đó, thật ra cũng là vì đại tiểu thư đó hết.
Người đầu bếp này thật ra vẫn che giấu tay nghề của mình, tài năng của anh ấy vốn đã có thể làm việc cho một nhà hàng lớn trong thủ đô, nhưng lại vì một ánh nhìn si mê từ lần đầu tiên với đại tiểu thư trên chiếc cầu, nên anh cứ không thể nào quên được bèn nảy sinh tình cảm và tự hạ thấp thân phận của mình, đi ứng tuyển làm đầu bếp cho gia đình họ.
Anh ấy chỉ muốn cố gắng làm ra những bữa sáng tràn đầy yêu thương tặng cho người con gái trong mộng của mình.”
Rất lâu sau Văn Gian Thanh cũng không hề nói thêm gì.
“Sau khi người đầu bếp trổ tài, thì anh ấy biết được đại tiểu thư nhất định sẽ rất hiếu kỳ.
Sau đó mới dẫn cô ấy tới nơi đó, rồi cố tình cho cô ấy hoán đổi chỗ nước suối đó.” Vy Vy tươi cười nói: “Nếu không thì, anh ấy có ở lại trong gia đình đó một ngày, thì mãi mãi vẫn chỉ là người đầu bếp mà thôi.
Chỉ là khi anh ấy rời khỏi gia đình đó thì anh ấy đã không còn đi làm đầu bếp cho bất cứ gia đình nào nữa.
Nhưng mà, khi đại tiểu thư đi tìm anh ấy, thì trái bom rơi từ trên trời xuống thật sự là một chuyện ngoài ý muốn.”
“Chuyện ngoài ý muốn này, đúng là...” Văn Gian Thanh thở dài một hơi nói: “Không biết là tốt hay xấu nữa!”
“Ai mà biết được chứ? Nhưng mà, anh ấy yêu đại tiểu thư, thì nhất định là thật.” Vy Vy tươi cười trả lời.
“Ừ, nhất định là thật!” Văn Gian Thanh xoay đầu qua, nhìn vào Vy Vy, ánh mắt tràn đầy sự chân thành và ấm áp: “Vy Vy, cám ơn cô đã kể câu chuyện này.
Nó quý giá hơn một bữa ăn sáng rất nhiều.”
“Không có chi.” Vy Vy mỉm cười trả lời.
Văn Gian Thanh nhìn phong cảnh ven đường hỏi: “Chúng ta đi đâu tiếp đây?”
“Đến một con hẻm nhỏ.” Vy Vy tươi cười trả lời: “Chúng ta đã ăn sáng xong thì đương nhiên phải đi đến một nơi tốt để tiêu hoá thức ăn trong bụng mới được.
Nào, tôi đảm bảo anh sẽ thích!”
“Vậy, nơi tiếp theo, cũng có truyền thuyết được nghe kể sao?” Văn Gian Thanh sáng mắt lên, nhìn Vy Vy với anh mắt tràn đầy mong đợi.
Vy Vy cười ha hả lên: “Anh nghe kể chuyện nghe đến ghiền rồi chứ gì?”
Văn Gian Thanh chợt ngại ngùng nói: “Hình như là vậy.
Khi cô kể chuyện, cứ như có một nguồn ma lực vậy, khiến ai cũng phải chú ý lắng nghe.
Cô chọn ngành viết kịch bản là đúng rồi đó! Cô quả thật rất biết kể chuyện mà!”
Vy Vy chợt cười không ngớt, nhưng cũng không giải thích thêm gì.
Hai người đi qua mấy ngã tư, rồi quẹo một cái, thì đã đi tới một con hẻm nhỏ.
Cuối con hẻm nhỏ này, có một người đang tiến hành soát vé.
Văn Gian Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy những thứ này, bèn nóng lòng mở miệng hỏi: “Ở đây sao lại phải soát vé vậy?”
“Ừ.” Vy Vy gật đầu trả lời: “Đây là một viện bảo tàng tư nhân.
Ở đây, anh có thể nhìn thấy phong cảnh thu nhỏ của thành phố này.
Đi nào, chúng ta vào trong đi.”
Vy Vy kéo theo Văn Gian Thanh đi vào trong.
Vy Vy trả tiền hai tấm vé vào cửa, sau khi soát vé xong thì lại tiếp tục kéo Văn Gian Thanh vào trong.
Văn Gian Thanh vừa vào đến bên trong, thì đã hiểu được tại sao Vy Vy lại nói như vậy.
Ở đây quả thật là một mô hình thu nhỏ của toàn thành phố này.
Dường như tất cả đều được thu nhỏ theo tỷ lệ.
Từ mấy trăm năm trước tới bây giờ, mỗi một trăm năm được thu nhỏ một lần.
Được tiến hành giới thiệu xuyên suốt và xen kẽ nhau bằng mô hình và ba phong cảnh khác nhau.
Diễn giải cuộc sống giữa những người dân bá tánh với nhau.
Tài ăn nói của Vy Vy rất tốt, cô cứ dẫn dắt Văn Gian Thanh trở về quá khứ.
Mỗi một thời đại, Vy Vy đều giải thích rất rõ ràng, sự mô tả của cô ấy thật sự rất hoàn hảo, khiến cho những người đến viện bảo tàng này tham quan cũng bất chợt tiến lại gần nghe cô ấy giải thích.
Văn Gian Thanh lắng nghe càng say sưa hơn nữa, những tình tiết sống động ở nhân gian, những câu chuyện lung tung ngắn dài khác nhau nhưng lại trở nên rất mới mẻ trong đôi tai của Văn Gian Thanh.
Những ví dụ điển hình trong truyền thuyết mà Vy Vy tình cờ biết được, lại càng khiến cho sự diễn giải này tăng thêm nhiều tình tiết sinh động hơn.
Cứ như thế, mọi người đều đã biết được hết những thay đổi trong lịch sử của thành phố này.
Khi đi đến trước mô hình kiến trúc hiện đại thì Vy Vy mới tươi cười nói: “Chắc đến đây thì tôi không cần phải nói tiếp nữa rồi.
Đây chính là hình ảnh của thành phố mà chúng ta đang đứng.
Mô hình được làm căn cứ theo tỷ lệ 1: 1 với bản đồ hiện nay.
Anh xem kìa, sự thay đổi của một thành phố, có phải y hệt như một giấc mơ không?”
Văn Gian Thanh gật đầu một cách bất chợt: “Đúng vậy, thật sự cứ như nằm mơ vậy.”
“Trong phút chốc, mấy trăm năm đã trôi qua rồi.
Trong cuộc đời thì nhất định phải làm những việc có ý nghĩa, thì mới không uổng công đặt chân lên cõi nhân gian này!” Vy Vy mỉm cười nhìn Văn Gian Thanh nói: “Điều không thể phụ lòng nhất nhất trên đời này, chính là chân tình.”
“Ừ.” Văn Gian Thanh dường như có chút ngộ ra bèn gật đầu xuống: “Chân tình là điều không thể làm phụ lòng được...”
“Anh có biết không? Thật ra hôm qua tôi rất ngưỡng mộ anh.” Vy Vy mở miệng nói: “Chị của anh đối xử với anh tốt như vậy.
Khi anh bị bệnh, ánh mắt quan tâm lo lắng của chị ấy, thật sự không thể nào giả tạo được.”
“Đó là điều chắc chắn rồi!” Văn Nhất Phi tự hào trả lời: “Chị ấy tốt với tôi lắm! Từ nhỏ, Tôi và Thẩm Châu thường xuyên bị bệnh, chị ấy cứ phải bỏ hết những công việc trên tay, chạy về chăm sóc cho chúng tôi nguyên ngày.
Cho nên, chị ấy đối với tôi mà nói, đặc biệt quan trọng.
Tôi không nghe lời của bất kỳ ai, duy nhất chỉ nghe lời của chị ấy mà thôi!”
“Vậy thì anh đừng làm cho chị ấy giận dỗi, đừng khiến chị ấy thất vọng!” Vy Vy tươi cười nói: “Hãy trân trọng những người thật lòng bên cạnh anh.”
Văn Gian Thanh đột nhiên không nói thêm gì nữa.
Anh ấy lại nghĩ đến Tranh Tranh.
Đột nhiên anh ấy cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình.
Anh ấy đối với Tranh Tranh, có thật sự là tình yêu hay không?
Hay là chỉ là thương xót, hay là hiếu kỳ thôi?
Tại sao khi ở bên cạnh Tranh Tranh, vẫn không thoải mái tự nhiên như khi ở bên cạnh Vy Vy vậy?
Tình yêu, chẳng lẽ không phải là trạng thái thoải mái nhất tự nhiên nhất hay sao?
Vy Vy không hề tiếp tục kích thích Văn Gian Thanh, chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta xem xong chỗ này, thì phải đi nơi tiếp theo rồi!”
Văn Gian Thanh chợt hoàn hồn lại, bất chợt hỏi: “Nơi tiếp theo? Chúng ta đi đâu đây?”
“Tôi tạm thời không tiết lộ cho anh biết.” Vy Vy cười hí hửng nói: “Đi nào, chúng ta đi ra từ bên kia, sau đó ngồi xe đi đến địa điểm kế tiếp.”
“Được.” Văn Gian Thanh sảng khoái trả lời.
Anh cảm thấy, Vy Vy này quả thật rất tài giỏi.
Đi với cô ấy tới từng nơi khác nhau, thì sẽ có những thu hoạch khác nhau.
Mỗi một nơi đều tràn đầy tính mới mẻ và mong đợi.
Sau khi rời khỏi viện bảo tàng tư nhân, thì Vy Vy lấy một cái bản đồ trong túi ra, sau đó vẽ một vòng tròn lên đó, nói với Văn Gian Thanh: “Nơi kế tiếp chúng ta sẽ đi là nơi này.
Tôi đã tìm đường trên điện thoại rồi, chúng ta cần phải đổi xe hai lần.
Anh thì sao? Anh có chịu đựng nổi không?”
Văn Gian Thanh chợt tự hào trả lời: “Tôi xin quên mình tiếp đãi quân tử!”
Vy Vy cười hí hửng nói: “Được, chúng ta đi đến nơi thứ ba nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...