“Nghe đồn chủ nhân đời đầu của cửa hàng này là một đầu bếp của một nhà giàu có, có tay nghề làm điểm tâm rất ngon, nguyên nhà đều thích ăn điểm tâm của người đó làm.
Sau này, thì đại tiểu thư trong nhà này, nảy sinh hứng thú với người đầu bếp cũng chính vì món ăn sáng này, sau đó cô cải trang và lén lút theo dõi người đầu bếp này, muốn xem thử tại sao anh ấy lại làm ra được món điểm tâm ngon như vậy.” Vy Vy hăng say kể lại câu chuyện này: “Cô đại tiểu thư này cứ đi theo người đầu bếp vào trong núi, đi rất lâu rất lâu, đi đến trước mặt một dòng thác.”
“Người đầu bếp này đào một cái lỗ kế bên dòng thác, sau khi lẩm bẩm một hồi, thì trong lỗ đó chợt có nước phun lên, vì thế người đầu bếp này mới thu thập lại hết tất cả những giọt nước trong chiếc lỗ đó, đem về nhà chuẩn bị dùng làm điểm tâm.
Cô tiểu thư này mới nảy ra một ý, lén lút đổi chỗ nước đó đi trong nhà bếp.
Kết quả trong ngày hôm sau, những món điểm tâm được làm ra từ buổi sáng đó dở tệ.
Chủ nhân của ngôi nhà đó cho rằng người đầu bếp này đã lơ là và không làm tròn chức vụ của mình, đã đuổi việc anh ấy trong cơn giận dữ của mình.”
“Từ đó trở đi, trong ngôi nhà đó đã không còn những món điểm tâm ngon miệng như vậy nữa.
Cô tiểu thư đó cảm thấy mình đã gây ra chuyện lớn, liên lụy đến người đầu bếp, nên cô cảm thấy rất áy náy.
Cho nên cô ấy mang theo tiền đi tìm người đầu bếp đó và nói lời xin lỗi, sau đó sẽ bồi thường cho anh ấy.
Nhưng đúng lúc này, trên trời chợt rơi xuống một trái bom, làm nổ tan ngôi nhà của cô.” Nói tới đây thì Vy Vy chợt có chút đau buồn: “Đại tiểu thư vì phải ra khỏi nhà tìm người đầu bếp nói lời xin lỗi, nên đã né được một kiếp nạn.
Nhưng từ đó cô cũng không còn nhà để ở nữa rồi.
Người đầu bếp đó bèn nói, nếu cô không chê cười, thì cứ ở lại trong nhà tôi.
Chỉ cần tôi có một miếng cơm ăn thì tôi sẽ không để cô phải đói đâu.”
“Sau đó thì cô ấy thật sự đã ở trong nhà của người đầu bếp, thời gian dần trôi, hai người cũng nảy sinh tình cảm với nhau.
Cô ấy đã kết hôn với người đầu bếp đó, hai người cùng nhau dậy sớm bán đồ ăn sáng với nhau.
Cuối cùng cho đến một ngày, cô ấy đã mang thai, hai người họ mừng rỡ vô cùng! Nhưng có một ngày, những tên lính Nhật đi ngang qua cửa tiệm của họ, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như hoa đó, nhất quyết phải mang cô ấy đi.” Giọng nói của Vy Vy không cao, nhưng vẫn còn đang không hề mệt mỏi kể tiếp, khiến những thực khách xung quanh cũng chăm chú lắng nghe.
“Người đầu bếp xách dao ra bảo vệ cho vợ yêu của mình, nhưng lại bị một đám người cầm súng vây quanh.
Đầu bếp không dám nhúc nhích nữa, anh nói, vợ tôi vẫn còn chưa tắm rửa sửa soạn, không thể tặng cho các người như vậy được.
Hay là như vậy đi, đợi đến buổi tối, khi tôi sửa soạn cho vợ mình xong xuôi, thì tôi sẽ mang cô ấy qua cho các người.
Những tên lính nghe vậy bèn hài lòng rời khỏi.
“Đại tiểu thư còn chưa kịp tức giận thì người đầu bếp đã nói, mình ơi, tối nay em hãy nhân lúc trời tối bỏ trốn đi.
tìm một khe núi và núp vào, đừng nên ló đầu ra nữa.” Giọng nói của Vy Vy càng ngày càng trầm xuống, những thực khách xung quanh cũng bỏ đũa xuống, yên lặng lắng nghe Vy Vy kể.
“Đại tiểu thư nói, em đi rồi, thì anh phải làm sao đây? Người đầu bếp trả lời dù anh chỉ là một người đầu bếp, nhưng anh cũng là một người đàn ông.
Nếu ngay đến vợ của mình mà cũng không bảo vệ được, thì anh không đáng làm đàn ông? Cho nên anh sẽ đi thay em.
họ chỉ muốn dùng bữa sáng mà thôi, em là một người phụ nữ, nên không thể đi được, hãy để anh đi!”
“Đại tiểu thư không đồng ý, nhất quyết đòi bỏ trốn cùng với người đầu bếp.
Người đầu bếp nói, hai chúng ta thì quá cồng kềnh, sẽ khó lòng thoát được! Em cứ cho là vì đứa con của chúng ta, nên em không thể xảy ra chuyện gì bất trắc được.
Cứ cho là để lại giọt máu cho nhà ta! Đại tiểu thư cuối cùng cũng khóc lóc đồng ý.”
“Sau khi trời chuyển tối, người đầu bếp mới viết ra hết tất cả các công thức làm điểm tâm, cộng thêm tất cả những thứ đáng giá trong nhà, bỏ hết vào trong túi của vợ mình, nhờ ông Trương phụ trách vận chuyển cám heo giúp đỡ giấu cô ấy vào đáy xe, đưa ra khỏi thành.
Và người đầu bếp thì mặc chiếc đầm của vợ mình lên người, cột chiếc khăn quàng cổ lên, giả dạng thành bộ dạng của vợ mình rồi lên xe của những tên lính đó, đi vào trong quân trại của họ.”
Vy Vy nói đến đây, chợt dừng lại không kể tiếp nữa.
Lần này, đừng nói là Văn Gian Thanh sốt ruột, những thực khách khác cũng sốt ruột, lập tức hối thúc hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao chứ? Người đầu bếp đó sao rồi? Anh ấy sao rồi? Vợ người đầu bếp thì sao? Cô ấy đã đi đâu?”
Bữa sáng của Vy Vy đã được mang lên, cô gắp lấy một cái bánh bao bỏ vào trong chén của Văn Gian Thanh, từ tốn nói tiếp: “Đại tiểu thư nhờ vào sự bảo vệ của chiếc xe vận chuyển cám heo, ra khỏi thành một cách thuận lợi, cô cứ chạy hoài chạy mãi, chạy tuốt vào trong núi.
Khi cô chạy đến nửa đường, thì cô ấy nghe thấy một tiếng nổ từ phía quân trại của những tên lính Nhật, sau đó thì nguyên một bầu trời được đốt sáng bởi những ngọn lửa lớn.”
Những thực khách xung quanh đều im lặng hết.
Họ đã biết được hết kết cục của người đầu bếp đó rồi.
Người đàn ông đó, dùng tính mạng của mình, không những bảo vệ được lòng tự trọng của vợ mà còn bảo vệ được tinh thần của dân tộc của mình.
Khóe mắt của những vị khách nữ ửng đỏ lên, họ không còn tâm trạng ăn uống nào nữa.
“Người đầu bếp đã sớm biết được, chuyến đi này có đi mà không có về.
Cho nên anh ấy đã mang theo hết tất cả những thuốc nổ trong nhà trên người, sau khi tiến vào trong quân trại, thì trực tiếp kích nổ những quả bom trên người mình.
Không để lại một mảnh thân xác nào.” Vy Vy tiếp tục nói: “Những tên lính đó rất tức giận, tung ra tìm kiếm khắp nơi, nhưng cũng không tìm được bóng dáng của đại tiểu thư.
Cô vừa khóc vừa chạy lên núi, núp vào trong một hang động, ở trong đó suốt nửa năm.”
“Sau đó những người trong đội du kích mới tìm được cô ấy, sau khi nắm rõ tình hình, mới dẫn cô xuống núi.
Đại tiểu thư lập một ngôi mộ cho người đầu bếp, và khắc tên mình ngay kế bên.
Đợi đến khi cô ấy sinh con xong, thì cô ấy đã nhờ một gia đình tốt bụng nuôi dưỡng giùm, rồi cô tự sát chết trước mặt ngôi mộ của chồng mình, hội ngộ với anh ấy dưới lòng đất.
Sau đó, đứa con này mới từ từ lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của người khác, anh tìm thấy được công thức làm điểm tâm mà cha mình đã để lại, anh ấy mới tiếp tục kế thừa sự nghiệp của cha mình, rồi mở ra cửa tiệm này.”
“Sau đó, đứa con này sau khi trưởng thành, cũng đã lấy một người vợ hiền thục, sinh ra một bầy con.
Đứa nào cũng hiếu thảo và yêu thương cha mẹ của mình.
Rồi gia tộc đó sinh sôi nảy nở, ngày càng đông đúc hơn.
Cho nên mỗi một gia đình ở đây, chỉ cần trong nhà có những đứa con cần kết hôn, thì đều dẫn đến đây dùng điểm tâm, ngụ ý rằng như vậy có thể hạnh phúc mỹ mãn, răng long đầu bạc như người đầu bếp và đại tiểu thư đó.”
Sau khi Vy Vy kể xong, thì nguyên một cửa tiệm cứ vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Không ít người nghe đến nỗi nước mắt chảy ra hết, cảm động vô cùng.
Vy Vy cũng đau buồn theo, cô nói với Văn Gian Thanh: “Nào, anh hãy ăn cái bánh bao đi, ăn thử mùi vị tình yêu của người đầu bếp và đại tiểu thư đó.”
Tất cả những thực khách, khi họ cầm đũa lên lại, thì biểu cảm trên khuôn mặt của họ nghiêm túc hơn trước rất nhiều.
Đúng lúc này, người quản lý cửa tiệm mới đi tới, vừa lau tay vừa nói với Vy Vy: “Không ngờ tiểu cô nương lại biết được truyền thuyết về cửa tiệm của chúng tôi, thật là vất vả cho cô rồi.
Câu chuyện này chỉ có những người lớn tuổi rồi mới biết được thôi.
Ông chủ của tôi đã dặn, tất cả những đồ ăn của mọi người ngày hôm nay, ông ấy đều mời mọi người ăn miễn phí!”
Trong tiệm chợt vang lên những tiếng hoan hô không ngớt, mọi người đều đứng dậy cảm ơn người quản lý, chúc vợ chồng ông chủ đầu bạc răng long.
Văn Gian Thanh nghe thấy câu chuyện này, cũng cảm thấy vô cùng cảm động.
Anh ăn cái bánh bao đó rất nghiêm túc sau đó nói: “Tôi phải mang một phần đem về cho chị của tôi, để chị ấy nếm thử mùi vị của tình yêu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...