Lấy Nhầm Chồng Đại Gia


Thẩm Thất đứng tại chỗ, có chút mơ hồ.
May mà cô đã dẫn theo Tiểu Hà, nếu không thì tới nơi này cho dù cô đào sâu ba tấc đất cũng không tìm thấy Thẩm Ân Ân.
Mấy người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề chạy tới trước mặt Thẩm Thất, lễ độ cung kính nói: “Phu nhân, cô tìm ai?”
Thẩm Thất mỉm cười đáp lại: “Thật xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn tìm một người tên là Thẩm Ân Ân, cũng tầm tuổi tôi, hơi cao hơn tôi một chút, thân hình hơi gầy.”
Mấy người đó đồng thời nhìn về phía Tiểu Hà, Tiểu Hà khẽ vuốt cằm nói ra: “Vị này là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia chúng tôi.”
Quả nhiên là vợ của Hạ Nhật Ninh!
Mấy người đàn ông kia không dám thất lễ, lập tức nói: “Nhị thiếu phu nhân mời vào trong.

Trên đường lớn nhiều người phức tạp, chạm vào người rất nguy hiểm.

Cô yên tâm đi, chúng tôi lập tức sẽ đưa người đến.”
Thẩm Thất gật đầu.
Rồng lớn không chèn ép rắn độc!
Thẩm Thất không muốn làm mọi chuyện phức tạp.
Thẩm Thất đi theo bọn họ, ở đây khá yên tĩnh, bọn họ dẫn Thẩm Thất đi đến phòng lớn nhất, xa hoa nhất.
Tiểu Hà nói mấy câu với vệ sĩ, mấy người vệ sĩ nhanh chóng tản ra, quan sát tình huống xung quanh.
Thẩm Thất không hiểu vì sao Tiểu Hà lại cẩn thận như vậy, nhưng hiện giờ cô cũng không muốn quản những chuyện này.

Cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Ân Ân, nghe cô ta giải thích.
Không lâu sau, Thẩm Thất thấy Thẩm Ân Ân toàn thân tràn đầy khí tức phong trần xông từ cửa vào.
Thẩm Ân Ân vừa nhìn thấy Thẩm Thất, nước mắt liền lã chã rơi xuống.
Những ngày này, cô thật sự giống như rớt từ thiên đường xuống địa ngục.
Bị giày vò vô cùng.
Cô vô cùng hối hận về những hành động trước đây.

Nếu không phải chính cô tự mình tìm đường chết, thì cô cũng không tới mức như ngày hôm nay.
Thẩm Thất cũng kinh ngạc đến ngây người.
Trước đây Thẩm Ân Ân bảo dưỡng dung nhan đến mức mềm mại động lòng người, vậy mà bây giờ chỉ mới mấy ngày không gặp đã giống như già hơn mười tuổi.
“Thẩm Thất, à không, chị, em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Chị cứu em ra ngoài đi! Em không muốn ở đây nữa!” Thẩm Ân Ân vừa định xông lên đã bị Tiểu Hà lập tức giữ lại.
“Thẩm tiểu thư, xin hãy duy trì khoảng cách an toàn nhất định với nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi.” Tiểu Hà nhắc nhở.
Bình thường Tiểu Hà luôn mang theo bộ dáng hiền lành, cười tủm tỉm, nhưng không ai biết cô chính là quán quân Tán thủ.
Thẩm Ân Ân ủ rũ.
Cô không dám kiêu ngạo và ương ngạnh như trước kia nữa.
Xem ra mấy ngày ở đây cô đã nhận được rất nhiều bài học.
“Ngồi xuống rồi nói.” Thẩm Thất từ tốn nói: “Tôi có lời muốn hỏi cô, chỉ cần cô ăn ngay nói thật thì tôi sẽ cứu cô ra.”
Thẩm Ân Ân ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Thẩm Thất.
Tiểu Hà lập tức lui ra phía sau, đứng ở ngoài cửa, chuẩn bị tinh thần nghe lệnh Thẩm Thất bất cứ lúc nào.
Trong phòng chỉ còn hai người Thẩm Thất và Thẩm Ân Ân, Thẩm Thất mở miệng hỏi: “Những điều cô nói trong điện thoại là có ý gì?”
Thẩm Ân Ân cắn môi, ánh mắt mang theo sự giãy dụa kịch liệt.
Những bí mật này, cô vốn không thể nói.
Nhưng cô thật sự rất muốn rời khỏi nơi quỷ quái này!
Cô không quản được nhiều như thế!
Cô muốn mượn tay Thẩm Thất, thoát khỏi địa ngục này!
“Mẹ tôi vốn không phải là mẹ ruột của cô.” Thẩm Ân Ân run rẩy nói: “Cô và anh trai cô, đều không phải...”
Sắc mặt Thẩm Thất đột nhiên trắng bệch.
“Cô nói cái gì?” Thẩm Thất cao giọng: “Chuyện này là như thế nào?”
Thẩm Ân Ân run rẩy bờ môi, chậm rãi lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, châm một điếu, sau đó mới chậm rãi nói: “Chuyện này kể ra thì rất dài.

Phải kể từ lúc mẹ ruột của cô gả cho ba cô...”
Thẩm Thất không biết nên nói gì cho phải.

“Tôi vô tình nghe ba mẹ nói đến, nói mẹ ruột của cô từng là một họa sĩ, một tác giả nổi danh ở tỉnh G.

Bà ấy và ba cô vừa gặp đã yêu, sau đó kết hôn, Thẩm gia đưa cho không ít tài sản.

Ba và mẹ tôi được làm tài xế và người giúp việc theo tới Lâm gia.” Thẩm Thất run tay, gạt tàn thuốc lá, cắn môi nói: “Thẩm gia ở tỉnh G cũng có chút danh tiếng, cho nên khi tiểu thư Thẩm gia xuất giá, toàn bộ tỉnh G đều bàn tán chuyện này.”
“Tiểu thư của Thẩm gia sau khi kết hôn thì nhanh chóng sinh được một trai một gái.

Lúc này, cha mẹ tôi bắt đầu có cảm tình với nhau, nhưng hai người bọn họ đều không có tiền, muốn sống sung sướng căn bản là không có khả năng.

Vì vậy bọn họ đã bí mật thực hiện một âm mưu...”
“Buổi tối hôm Thẩm tiểu thư sinh cô ra, mẹ tôi đã lén lút hạ thuốc ba cô, hai người ở chung một chỗ.

Cảnh tượng này đúng lúc bị người Thẩm gia nhìn thấy, nhanh chóng báo cáo với Thẩm tiểu thư.

Thẩm tiểu thư trong cơn nóng giận, vừa sinh con xong đã lập tức kí đơn ly hôn với cha cô, để con lại cho ông ấy, một mình rời đi.”
Trong lòng Thẩm Thất bỗng nhiên đau nhói.
“Mẹ tôi nói với ba cô, bà nguyện làm mẹ kế của hai đứa trẻ, sẽ coi hai người là con cái ruột để nuôi dưỡng.

Nếu như cha cô không đồng ý thì sẽ kiện cha cô tội cưỡng hiếp, để cô và anh trai cô biến thành trẻ mồ côi.

Cha cô chịu đựng sự đả kích này, không còn cách nào khác, đành kết hôn cùng mẹ tôi.” Thẩm Ân Ân tiếp tục nói: “Chuyện này đều được giấu rất kĩ, không ai dám nói ra bên ngoài.

Người giúp việc biết rõ tình hình đều bị đuổi đi, những người không biết thì chỉ cho là tình cảm mẹ con hai người mờ nhạt, không nghĩ tới sự thật vốn không phải vậy.”
Sắc mặt Thẩm Thất trắng bệch.

Sao lại như thế này?
Vì sao lại biến thành tình trạng này?
Người phụ nữ kia lại là hung thủ đã khiến mẹ ruột cô rời đi?
Thẩm Thất đột nhiên rất muốn khóc.
Nhưng cô khóc không nối!
Nhiều năm như vậy, hai mươi ba năm rồi! Chính cô lại gọi một người phá hoại tình cảm của ba mẹ ruột mình là mẹ!
Thẩm Thất thật sự rất muốn tát cho mình một cái!
“Vậy ba tôi ở đâu?” Thẩm Thất cắn chặt răng, tiếp tục hỏi.
“Sau khi mẹ tôi và ba cô kết hôn, thuận lợi lấy được lòng tin của cha cô, lấy được mật mã két sắt.

Sau đó đã cùng ba tôi lấy đi toàn bộ tài sản công ty...” Thẩm Ân Ân lúc này không còn muốn giấu diếm điều gì nữa, vì muốn thoát thân, cô quyết định nói ra tất cả.
“Thật ra đáng lẽ ba cô sẽ không chết, nhưng ông ấy lại phát hiện ra hành động của ba mẹ tôi, ông ấy muốn khởi kiện ba mẹ tôi, để bọn họ thân bại danh liệt.

Vì vậy ba tôi đã dùng tiền thuê một sát thủ quốc tế, giết chết ba cô.” Thẩm Ân Ân cắn chặt răng, tiếp tục nói: “Anh trai cô bởi vì nhìn thấy quá trình ba cô bị giết nên mới trở thành như vậy...”
Thẩm Thất đột nhiên đứng dậy, hơi choáng váng, suýt nữa té ngã trên mặt đất.
“Cái gì?” Cho tới bây giờ, Thẩm Thất vẫn không ngờ tới sự thật lại là như vậy.
Vì sao? Vì sao chứ?
Thẩm Thất túm lấy Thẩm Ân Ân, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn xuống: “Vì sao? Vì sao phải đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Tôi...!tôi cũng không biết! Những chuyện này cũng không phải do tôi làm!” Thẩm Ân Ân luống cuống trả lời: “Tôi...!tôi cũng là sau này mới biết được!”
“Thẩm Cương và mẹ cô từ lúc bắt đầu đã lập kế hoạch cho tất cả chuyện này đúng không?” Thẩm Thất nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Thẩm Ân Ân: “Vì sao? Mẹ tôi đối xử với bọn họ có gì không tốt chứ?”
“Ba mẹ tôi là cô nhi được Thẩm gia nhận nuôi.

Thẩm tiểu thư là người tâm địa thiện lương, nghe nói bọn họ muốn cùng đi theo về nhà chồng nên đã dẫn bọn họ đi.” Thẩm Ân Ân nói đến đây, bối rối nhìn Thẩm Thất: “Là do bọn họ vong ân phụ nghĩa, không liên quan gì đến tôi! Lúc đó tôi còn chưa sinh ra, không biết gì hết!”
Ánh mắt Thẩm Thất đột nhiên mơ hồ, cô buông Thẩm Ân Ân ra, khóc lóc: “Nói cách khác, Thẩm gia không chỉ nhận nuôi bọn họ, còn cho bọn họ việc làm, dẫn theo bọn họ xuất giá! Nhưng mà bọn họ lại âm mưu chiếm đoạt tài sản của cha mẹ tôi, nghĩ cách chia rẽ cha mẹ tôi, sau đó để cho anh em chúng tôi trở thành cô nhi? Còn giết chết cha tôi?”
Thẩm Ân Ân lúng túng trả lời: “Cô đã đáp ứng với tôi, chỉ cần tôi nói cho cô biết sự thật, cô sẽ giúp tôi rời khỏi đây!”
Thẩm Thất bất lực dựa lưng vào vách tường, nước mắt không kìm được tuôn trào.
Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng nghĩ tới sự thật lại tàn khốc như vậy.
Cô nghĩ rằng cùng lắm thì cô và anh trai là con nuôi mà thôi, cho nên mới bị đối xử như vậy.
Nhưng cô không ngờ, người phụ nữ cô gọi là mẹ hai mươi năm kia lại chính là kẻ thù!

Nhận giặc làm mẹ!
Cô đúng là ngu ngốc!
Chẳng trách dù nói thế nào, anh trai cũng không chịu gọi người phụ nữ kia là mẹ!
Chẳng trách cô và anh trai không bị đánh thì cũng bị chửi!
Chẳng trách...!
Bản thân ngu xuẩn như vậy, nhiều năm trôi qua mà vẫn không nhận ra sự thật.
Chẳng trách cho dù cô làm gì cũng không khiến bà ta động lòng.
Chẳng trách, mặc kệ cô ngoan ngoãn như thế nào, trong mắt bà ta cũng không có sự tồn tại của cô.
Thì ra là thế!
Thẩm Thất lập tức ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc không ra tiếng.
Nhiều năm như vậy, thì ra người thật sự có lỗi với cha mẹ lại chính là cô!
Không thể tha thứ! Không thể tha thứ được!
Nhìn thấy Thẩm Thất khóc lóc thương tâm như vậy, Thẩm Ân Ân có chút sợ hãi.
Thẩm Ân Ân chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Thẩm Thất: “Bọn họ vốn không phải là người tốt lành gì! Nếu không phải chiếm được tài sản của ba cô thì Thẩm gia sao có thể trở nên giàu có như vậy? Hiện giờ Thẩm gia xong rồi, ba tôi cũng nói tôi không còn trong trắng nữa, muốn bắt tôi đi tiếp mấy lão già kia! Tôi không đáp ứng thì ông ấy liền đánh tôi ngất xỉu! Sau khi tôi tỉnh lại thì đã ở chỗ này! Thẩm Thất, cô mau cứu tôi! Tôi đã nói tất cả mọi chuyện tôi biết cho cô, xin cô mang tôi đi! Tôi không muốn ở chỗ này, tôi không muốn cả đời không thấy ánh sáng mặt trời!”
Thẩm Thất ngước mắt nhìn Thẩm Ân Ân.
Nhìn Thẩm Ân Ân hoảng sợ như vậy, Thẩm Thất rất muốn xông lên đánh cho cô ta một cái tát.
Nhưng tát cô ta một cái thì đã sao?
Mẹ cô đi rồi.
Cha cô chết rồi.
Anh trai bệnh rồi.
Mọi chuyện đều không thể cứu vãn.
Cái gì cũng không còn...!
Vốn cho là cuộc đời cô đã đủ u ám, nhưng không ngờ, vận mệnh của cô còn thảm thương hơn rất nhiều.
Chính cô, đã không còn gì nữa rồi...!
Thẩm Ân Ân thăm dò vươn tay ra, túm lấy tay Thẩm Thất: “Thẩm Thất, nếu cô muốn báo thù thì hãy đi tìm Thẩm Cương! Là ông ấy vong ân phụ nghĩa, là ông ấy không nên có ý đồ với tài sản của ba mẹ cô! Tất cả đều không liên quan tới tôi!”
Thẩm Thất không lên tiếng.
Thẩm Ân Ân gấp gáp: “Thẩm Thất, cô đã đồng ý rồi! Cô bảo chỉ cần tôi nói tất cả mọi chuyện cho cô thì cô sẽ cứu tôi ra ngoài mà! Hay là như này, chỉ cần cô giúp tôi rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho cô biết Thẩm Cương thích đến nơi nào nhất, được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui