Tiếng Anh của Thẩm Thất khá tốt, tiếng Trung của Charles cũng tạm được.
Cho nên khi bàn bạc về kế hoạch cũng dễ dàng truyền đạt một cách lạ kỳ.
Charles thấy mấy bức phác họa do Thẩm Thất thiết kế, liền cảm thấy sinh viên này rất có tài năng, hơn nữa ông đã gần bảy mươi tuổi rồi nên cũng muốn thu nhận đồ đệ.
Do hai người làm việc rất ăn ý nên đã nhận nhau làm thầy trò luôn.
Có việc khác làm nên cuối cùng Thẩm Thất cũng không còn lăn tăn chuyện trong lòng Hạ Nhật Ninh cô và Lâm Khê ai quan trọng hơn nữa.
Mấy ngày liền, ngày nào Thẩm Thất cũng đến gặp thầy.
Tối về đến nhà lại cắm đầu vào sách, không ngừng sửa đổi thiết kế.
Do đó mấy ngày nay Hạ Nhật Ninh không hề nhìn thấy thân ảnh của Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh đã giận Thẩm Thất rồi.
Lâm Khê và Phùng Mạn Luân cũng bồn chồn lo sợ.
Ngày hôm nay, Thẩm Thất vẫn lái xe đến tìm Charles như cũ.
Vừa đi được nửa đường, cô đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý của Charles, nói dạ dày Charles không khỏe nên đã vào viện rồi.
Thẩm Thất hỏi rõ địa chỉ, sau đó quay đầu xe đi đến bệnh viện.
Thẩm Thất ôm một bó hoa và hộp giữ nhiệt đến gõ cửa: “Thầy ơi, thầy đỡ hơn chưa?”
Charles thấy Thẩm Thất đến, liền bật cười: “Nhiều tuổi rồi, sức khỏe sai như lúc trẻ được.
Tiểu Thất, ngồi đi.”
Thẩm Thất cắm hoa vào lọ trên đầu giường, đưa hộp giữ nhiệt cho trợ lý của ch, nói: “Em vừa hỏi bác sỹ, có phải mấy ngày nay thầy ăn rất nhiều đồ ăn không? Đồ ăn Trung rất ngon nhưng lại nhiều dầu mỡ, ăn nhiều sẽ gây ra dạ dày khó chịu.
Em mang chút cháo đến cho thầy, mấy ngày này thầy chỉ nên ăn đồ thanh đạm thôi, đợi cơ thể bình phục rồi em sẽ làm thật nhiều đồ ăn cho thầy ăn.”
Mắt Charles sáng lên: “Ồ? Thân là bà chủ nhà họ Hạ, vậy mà em biết nấu ăn ư?”
Thẩm Thất khẽ cười: “Đều là học được trước khi lấy chồng thôi ạ! Cũng đâu thể vì gả cho người ta mà tay nghề mai một được.”
Mắt Charles càng sáng hơn: “Được đó! Tôi thích ăn đồ ăn Trung nhất đó!”
Trọ lý của Charles không nhịn được nói: “Lần này Charles tên sinh đến đây, nói là làm việc công nhưng thực tế cũng đến vì đồ ăn! Đồ ăn ở nước ngoài sao sánh được với hương vị đồ ăn chính thống nơi đây! Cho nên Charles tiên sinh đã đến đây.”
Charles tiên sinh tuổi gần bảy mươi đỏ mặt, liếc nhìn trợ lý: “Đừng có nói bậy.”
Thẩm Thất múc một bát cháo đưa cho Charles tiên sinh: “Thầy nếm thử đi, mặc dù chỉ là cháo nhưng có rất nhiều cách làm, cũng giống như lý luận thiết kế mà thầy nói.
Chỉ cầ thay đổi một đường sẽ thành một ý tưởng khác.
Cháo, cũng như vậy.”
Charles hào hứng nhận lấy, nếm thử hai miếng, mắt ông sáng lên, không kìm được gật đầu lia lịa nói: “Không tồi, không tồi! Em là học trò thấu hiểu lòng người nhất mà ta từng có đó.
Thật không ngờ, đến nấu cháo cũng như vậy.”
“Vậy thì thầy đừng về ngước, cứ ở đây mãi là được rồi.
Ngày nào em cũng nấu cháo cho thầy.” Thẩm Thất cười ha ha nói: “Đảm bảo trong một năm thầy sẽ không ăn cùng một món đến lần thứ hai.”
Charles cảm khái nói: “Con bé này đang cố ý dụ dỗ ta à!”
“Ha ha ha...” Thẩm Thất và trợ lý đều bật cười.
Trong phòng bệnh, không khí bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Đúng lúc này, bên người có người gõ cửa: “Xin hỏi có phải phòng bệnh của Charles tiên sinh không?”
Thẩm Thất quay đầu nhìn, lúc nhìn thấy người đi đến thì liền ngẩn người một chút.
Phùng Mạn Luân?
Sao hắn lại đến đây?
Charles nhìn thấy Phùng Mạn Luân liền bật cười: “Phùng, em đến rồi.”
“Thầy ạ, thầy thấy đỡ chưa?” Phùng Mạn Luân đem theo hoa tươi đến, thấy Thẩm Thất bên trong, ánh mắt bỗng có chút kinh ngạc: “Thẩm tiểu thư, cô cũng ở đây sao?”
Thẩm Thất nhất thời ngẩn người, cứ đứng đó, không biết nên làm gì.
Charles tiên sinh cười ha ha: “Thì ra hai em quen nhau à, thế giới này đúng là nhỏ thật đó! Nào nào, giới thiệu một chút.
Tiểu Thất là học trò ta mới thu nhận được, Phùng là học sinh bên châu Âu của tôi.”
Thẩm Thất kinh ngạc nhìn Phùng Mạn Luân: “Anh cũng là học trò của thầy ư?”
Ánh mắt Phùng Mạn Luân mang theo ý cười: “Thì ra là tiểu sư muội.”
Thẩm Thất ngại ngùng nói: “Tôi mới là học sinh của thầy mấy ngày, không ngờ anh cũng học thiết kế từ thầy, vậy thì sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Đừng nói như vậy.
Quan hệ của chúng ta cũng thân thiết hơn rồi.” Phùng Mạn Luân gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Charles nói: “Thầy, hay thầy đến chỗ em ở đi? Em đảm bảo thầy sẽ không ăn đến hỏng dạ dày đâu.”
Charles tiên sinh xua tay: “Thôi thôi.
Ta không thích ở nhà quá rộng, hơn nữa tiểu Thất đã đồng ý chờ cơ hội ta bình phục sẽ nấu đồ ăn cho ta rồi.”
Phùng Mạn Luân cố bày ra bộ mặt buồn bã: “Thầy có đồ đệ mới rồi nên không cần đồ đệ cũ như em ư.
Đúng là khiến người ta ghen tức đó!”
Thẩm Thất đứng một bên, trong đầu đang nghĩ, Charles là người nhà họ Hạ, là nhà thiết cao cấp của Hạ Gia, sao Phùng Mạn Luân lại nhận ông ấy làm thầy chứ?
Lẽ nào đúng như Hạ Nhật Ninh nói?
Phùng Mạn Luân muốn vượt mặt Hạ Nhật Ninh nên không gì là không dám làm ư?
Mấy người trong phòng bệnh nói chuyện một hồi.
Thẩm Thất không thể không thừa nhận.
Phùng Mạn Luân là một người rất thú biết lấy lòng người.
Dù là ai đi chăng nữa thì hắn đều nói chuyện được.
So với Phùng Mạn Luân, Hạ Nhật Ninh có cá tính hơn nhiều.
Hạ Nhật Ninh chỉ nói chuyện với người mà hắn thích.
Người hắn không thích thì đến một câu thôi hắn cũng kiệm lời.
Trên mặt chữ thì nhân duyên của Phùng Mạn Luân tốt hơn Hạ Nhật Ninh nhiều.
Còn trên thực tế, thành tựu của Phùng Mạn Luân lại không thể bằng Hạ Nhật Ninh.
Thực ra vấn đề này cũng rất dễ hiểu, Phùng Mạn Luân là người rất biết lấy lòng người khác.
Còn vị trí này cần một người nhìn xa trông rộng và có thủ đoạn.
Việc duy trì quan hệ và tình cảm thì để nhân viên công ty đi làm là đủ rồi.
Thân là cấp trên, quan trọng nhất vẫn là quyết đoán và thủ đoạn.
Hạ Nhật Ninh nắm giữ tài chính của tập đoàn Hạ Thị, bên dưới có vô số công ty con, công ty chi nhánh.
Nếu ngày nào hắn cũng đi liên lạc để tạo quan hệ với cấp dưới, vậy thì đến hết đời này cũng không hết việc.
Hắn thành công hơn Phùng Mạn Luân là bởi vì hắn biết dùng nhân tài.
Ví dụ như Tiểu Xuân thận trọng, Tiểu Hà hoạt bát, Hạ Nhật Ninh sẽ giao việc phù hợp với tính cách của bọn họ.”
Do đó, là ai đi chăng nữa cũng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ Hạ Nhật Ninh giao phó.
Sau khi thăm nom Charles xong, đương nhiên Phùng Mạn Luân đòi đưa Thẩm Thất về.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Phùng Mạn Luân liền cảm khái nói: “Thật không ngờ thế giới lại nhỏ vật, chúng ta lại có quan hệ như vậy.
Tiểu sư muội, sau này xin được chỉ giáo.”
Thấy Phùng Mạn Luân đưa tay ra, Thẩm Thất lễ phép bắt tay với đối phương: “Sư huynh, xin được chỉ giáo thêm.”
“Hôm nay thầy nằm viện, cũng không thể giảng bài cho em được, hay em đến phòng thiết kế của tôi tham quan đi?” Phùng Mạn Luân chủ động mời Thẩm Thất: “Xem thử thành quả mấy năm qua tôi học được từ thầy.”
Thẩm Thất nghĩ mình cũng không có việc gì làm.
Vừa nộp lại bài tập thầy giao, bây giờ cũng đang rảnh rỗi.
Cho nên liền gặt đầu: “Được.”
Phùng Mạn Luân mở của thay cho Thẩm Thất, nói một cách đầy ẩn ý: “Đến khi thấy thiết kế của tôi rồi thì đừng kinh ngạc nhé.”
Thẩm Thất ngẩn người, kinh ngạc?
Tại sao phải kinh ngạc?
Đợi Thẩm Thất đến phòng thiết kế của Phùng Mạn Luân thì cô mới hiểu được hắn có ý gì!
Bởi vì Thẩm Thất không nên quá ngạc nhiên được chưa?
Thẩm Thất vốn cho rằng phòng thiết kế của Phùng Mạn Luân chỉ là một phòng viết chữ có diện tích lớn thôi.
Không ngờ đến khi nhìn thấy toàn nhà bốn tầng, phòng làm việc có vô số mô hình lớn, miệng của Thẩm Thất đúng là không ngậm lại được.
Hơn nưa, thiết kế của Phùng Mạn Luân khác hẳn những thiết kế cô từng thấy qua.
Thiết kế của Thẩm Thất là mấy thứ kiểu như trang phục, túi, giày dép.
Nhưng Phùng Mạn Luân lại thiết kế mô hình ô tô.
“Tôi theo học thầy Charles về mảng lý luận và cơ sở mỹ học, những thiết kế sau này đều là theo học các đại sư khác để hoàn thành.” Phùng Mạn Luân giải thích: “Tôi muốn lập nên một thương hiệu xe thể thao của riêng mình.”
Thẩm Thất không kìm lại được mà quay đầu nhìn Phùng Mạn Luân.
Người đàn ông này đúng là có điểm khác người.
“Đây là nguyên nhân anh ở lại bên Mỹ trong những năm qua?” Thẩm Thất đưa tay sờ lên mô hình máy phát mới làm được một nửa.
“Đúng.” Ánh mắt Phùng Mạn Luân đầy kiêu ngạo: “Tôi mong rằng có một ngày có thể nhìn thấy xe thể thao do tôi thiết kế trên trường đua.”
Thẩm Thất nhìn Phùng Mạn Luân bằng ánh mắt đầy khâm phục.
Dù cuộc chiến giữa hắn và Hạ Nhật Ninh có ra sao đi nữa.
Thì một người có lý tưởng và hoài bão như vậy vẫn đáng được kính trọng.
Không nói đến lập trường đối đầu nhau, Thẩm Thất rất thích những người đàn ông dốc sức vì sự nghiệp.
Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân giống như Gia Cát Lượng và Châu Du.
Đúng là trêu ngươi, trời sinh Du sao còn sinh Lượng!
Phùng Mạn Luân cúi đầu nhìn Thẩm Thất.
Hắn chưa từng dẫn người khác đến phòng thiết kế này.
Hôm nay không hiểu sao lại nổi hứng dẫn Thẩm Thất đến đây.
Lúc hắn thấy sự tôn trọng trong đáy mắt Thẩm Thất, trái tim bỗng rung động.
Thẩm Thất không hề nhìn hắn bằng ánh mắ sùng bái, ngưỡng mộ hay đố kị giống những người phụ nữ khác, cô dùng sự tôn trọng.
Nhưng Phùng Mạn Luân lại cảm thấy như đạt được sự khen ngợi đẹp nhất.
Hắn không hề muốn người khác ngưỡng mộ hay sùng bái.
Hắn chỉ muốn...!được người khác tôn trọng và thừa nhận.
Không phải tôn trọng địa vị của hắn mà là tôn trọng thái độ làm việc.
Tại sao những chuyện người khác không làm được thì Thẩm Thất lại làm được chứ?
Ánh mắt Phùng Mạn Luân chợt mơ màng.
Thẩm Thất thật lòng nói: “Tôi hy vọng đến khi đó mình có thể đứng trên trường đua cổ vũ cho anh.”
“Cảm ơn em, Thẩm Thất.” Phùng Mạn Luân cũng rất chân thành, nhìn chằm chằm Thẩm Thất: “Nếu có ngày đó, tôi sẽ gửi giấy mời đến cho em.”
Thẩm Thất gật đầu cười.
“Cho nên, bây giờ có thể cùng tôi đi thử xe không?” Phùng Mạn Luân thu lại tâm trạng, lấy lại tâm trạng tích cực nhìn Thẩm Thất, ánh mắt sáng lên: “Tôi mới đặt làm xe rồi, lát sẽ đi lấy xe, có muốn lái thử đầu tiên không?”
Thẩm Thất trợn tròn mắt: “Tôi? Anh kêu tôi lái thử đầu tiên sao?”
“Đúng vậy! Thấy cô thích xe đua như vậy, tôi cho cô trải nghiệm thử.
Đây là lần đầu tiền tôi cho người khác lái thử đầu tiên đó, đùng bỏ nỡ!” Phùng Mạn Luân cười rất vui vẻ, hắn đã nhận được tin nhắn, Hạ Nhật Ninh và Lâm Khê đang ở cửa hàng xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...