Lấy Nhầm Chồng Đại Gia


Thẩm Tứ suy nghĩ một hồi và nói: “Hình như thật sự đã đi rất lâu rồi, gần đây anh bị mấy đứa con lải nhải riết hồ đồ rồi.

Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh cũng bình tĩnh thật, hai đứa con cũng đã đi lâu như vậy rồi.”
Tư Y Cẩm cũng tập trung suy nghĩ một hồi, và nói: “Nhưng mà, đoán chừng hai đứa nó cũng sẽ không chơi được bao lâu nữa đâu.

Em nhớ, qua mấy ngày nữa, hình như là đến ngày sinh nhật của bà nội Tiểu Hà rồi.”
Sinh nhật của Vưu Tâm Nguyệt sắp đến rồi sao?
Thẩm Tứ chau mày lại: “Hình như đúng là vậy rồi! Hèn gì không thấy Tiểu Thất và Hạ Nhật Ninh sốt ruột, mấy đứa nhỏ sẽ biết tính toán thôi!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà đương nhiên là biết rõ rồi!
Các bạn tưởng rằng Thẩm Hà ở nước E chỉ để đi chơi thôi sao?
Đừng có ngây thơ như vậy nữa!
Thẩm Hà đang đi khắp nơi tìm kiếm món quà thích hợp nhất đó!
Mấy hôm nay Vu Tiểu Uyển không làm gì cả, chỉ đi khắp nơi với Tiểu Hà, để lựa chọn món quà sinh nhật thích hợp.
Vu Tiểu Uyển đã nêu ra ý kiến cá nhân của riêng mình, nhưng Tiểu Hà vẫn chưa hài lòng cho lắm.
Ngày hôm nay, Tiểu Hà và Vu Tiểu Uyển đi khắp nơi cũng đã mệt rồi, hai người đã được tìm một nơi để uống trà.
Thẩm Hà chống cầm và nói: “Tiểu Uyển, chán quá đi! Năm nay tặng quà sinh nhật gì cho bà nội tốt hơn đây?”

Vu Tiểu Uyển bưng ly trà lên và nói: “rầu thật đó.

Năm nào cũng tặng quà, năm nay muốn tặng món quà thật đặc biệt, mà thặt sự rất khó lựa chọn.”
Thẩm Hà mặt rủ mày chau nói: “Đúng vậy, thật sự rất khó lựa chọn.

Nhưng sinh nhật của bà nội, món quà mà bà mong đợi nhất chắc chắn là quà của tớ tặng rồi, tớ không thể để cho bà nội thất vọng được!”
Vu Tiểu Uyển an ủi cô ấy: “Không sao đâu, chúng ta vẫn còn thời gian mấy ngày mà! Không thì, chúng ta đi nước khác kiếm thử?”
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Anh trai mình và anh Joel vẫn còn việc phải làm, với lại, những nước khác tớ cũng đã đi qua hết rồi.

Chỉ có nước E mình chưa từng đến, nên mới ở đây tìm đó!”
“Không sao, không chừng còn có những nơi mà mình chưa đi qua thì sao!” Vu Tiểu Uyển cầm bản đồ lên, nghiêm túc tìm tòi: “um, Tiểu Hà cậu xem, ở đây có một hầm mỏ thủ công, tuy rằng quy mô rất nhỏ, nhưng ở đây đã từng sản xuất ra những mặt hàng cực phẩm.”
Tiểu Hà liền sáp lại gần, gần đây thật sự có một hầm mỏ nhỏ.
Sở dĩ nói nhỏ, là bởi vì trữ lượng thật sự quá ít, ít đến nỗi không muốn nhìn thẳng vào, số lượng đó cũng không đủ để kéo cả đội ngũ đến khai thác.
Nhưng những cư dân gần đó, khi không có gì làm cũng thường hay đến đó đào thử.

Vẫn chưa nói đến, thật sự đã có người đào ra báu vật rồi đấy.

Sau đó sau khi Tiểu Hà và Vu Tiểu Uyển nghỉ ngơi xong, thật sự đã ôm lấy bản đồ và đi đến đó đào mỏ rồi.
Tiểu Hà thuộc dạng người luôn có nhiều biến động, vừa nghĩ ra gì liền làm liền.
Cũng khó có được người bạn như Vu Tiểu Uyển với thân phận là công chúa cao quý, nhưng vẫn can tâm tình nguyện đi theo Tiểu Hà cùng nhau nổi loạn.
Thế là hai thiên kim tiểu thư, thật sự đã thay bộ trang bị đào mỏ, và sau đó bắt đầu hì hục đào hầm.
Những người vệ sĩ không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, nên ai nấy cũng đã theo cô ấy cùng nhau đào mỏ.
Sau đó những người bản địa gần đó cảm thấy tò mò liền tụ tập đến đó, và hỏi thăm họ rằng có phải đã phát hiện ra mỏ khoáng nào lớn hơn không? Nếu không sao lại có nhiều người nước ngoài đến đây như vậy!
Thẩm Hà không hề hó hé tiếng nào, mà tiếp tục hì hà hì hục đào mỏ.
Vệ sĩ đem tấm ảnh chụp được khi Tiểu Hà và Vu Tiểu Uyển đang đào mỏ, lén lút gửi cho thiếu gia của mình.
Thẩm Duệ vừa nhìn thấy, liền đập bàn cười sặc sụa, sau đó di chuyển các ngón tay, để chuyển phát cho nhóm gia đình.
Sau đó cả nhà đều biết được, việc Thẩm Hà đi đào mỏ!
Khi Vưu Tâm Nguyệt biết được mục đích mà Thẩm Hà đi đào mỏ chính là để chuẩn bị món quà sinh nhật cho mình, bà liền cảm động đến rơi nước mắt ngay tại chỗ, và nói với Thẩm Duệ, đừng để Tiểu Hà đào nữa, trực tiếp lượm cục gạch về là được rồi!
Cho dù đứa cháu ngoan bưng cục gạch về, bà ấy cũng rất vui mừng!
Thẩm Duệ cười lên và giải thích: “Bà cứ để cho em nó đào đi, nếu không nó sẽ đi phá hoại người khác đó!”
Đúng là chỉ có anh trai mới hiểu em gái mình nhất!
Có lẽ do sự thành tâm của Thẩm Hà đã cảm động được ông trời, nên đã thật sự cho cô ấy đào được vài viên nguyên thạch.

Tuy rằng nước E có tài nguyên phong phú, nhưng những tài nguyên kim loại quý hiếm và ngọc thạch thì không hề nhiều.
Nơi mà Thẩm Hà đào được nguyên thạch, đúng lúc lại là hầm mỏ ngọc thạch với quy mô rất nhỏ.
Sau khi Thẩm Hà đào lên, liền thích thú ôm lấy, và đi tìm đủ loại công cụ để kiểm định, khẳng định rằng trong viên gạch này quả thật có chứa ngọc thạch.
Sau đó Thẩm Hà đích thân gọt giũa, từng chút từng chút một mà gọt vào bên trong.
Còn Vu Tiểu Uyển thì ở bên cạnh giúp đỡ, cả hai cô gái đều chơi đến vui chết đi được.
Trong khoảnh khắc ngọc thạch hiện ra màu xanh ngọc, Thẩm Hà vô cùng xúc động, đến nỗi vứt con dao trên tay đi và ôm lấy Vu Tiểu Uyển nhảy nhót tại chỗ mấy vòng liền.
“Tiểu Uyển, Tiểu uyển, cậu xem, chúng ta thật sự đã đào được ngọc thạch rồi!” Thẩm Hà cực kỳ xúc động, tưởng chừng như còn vui hơn khi lượm được 10 tỷ vậy.
Vu Tiểu Uyển nhìn vào viên ngọc thạch đã lộ ra màu xanh ấy, liền gật đầu và nói: “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Hà, chúng ta nên làm thành trang sức gì cho bà nội đây?”
Thẩm Hà lập tức buông Vu Tiểu Uyển ra, sau đó ngồi xuống chống cằm suy nghĩ cả buổi trời, tiếp đó vừa suy nghĩ vừa sột soạt sột soạt gọt giũa hết lớp vỏ bên ngoài.
Nhân tiện gọt hết những viên đá còn lại khác.
Sau khi gọt giũa xong, Thẩm Hà lập tức chụp ảnh, gửi cho nhà thiết kế s.a, và nhờ họ xem nên thiết kế thành trang sức gì thích hợp hơn.
Khi nhà thiết kế s.a nhận được đơn của Thẩm Hà, thì làm sao mà dám thờ ơ, nên đã nhanh chóng đưa ra vài phương án.
Sau khi nhà thiết kế đưa ra phương án và giải thích cho Thẩm Hà: “Thưa đại tiểu thư, màu sắc viên ngọc thạch này của cô quá kém, nên chỉ có thể làm thành những vật trang sức như thế này thôi.

Còn những thứ khác không thể nào làm ra được.”
Thẩm Hà nặn lấy cằm mình và nhìn đi nhìn lại viên đá thạch ấy, và cảm thấy nhà thiết kế đó nói rất có lý.
Sau đó cô ấy đã thật sự đích thân cầm dao, sột soạt sột soạt mà gọt giũa thành vật trang sức và phụ kiện.
Sau đó tìm ra đủ loại công cụ, tự mình thiết kế bản vẽ, tự mình điêu khắc.
Thời gian ba ngày này, Thẩm Hà chẳng làm gì cả, chỉ cùng với Vu Tiểu Uyển ở đây, hai người cùng cầm dao, tỉ mỉ điêu khắc những hoa văn mà mình đã thiết kế.

Đợi đến khi Thẩm Duệ và hoàng tử Joel tìm đến đây, thì hai cô công chúa tươi tắn ấy, cũng sắp trở thành dân tị nạn rồi!
Cả hai người Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đều đã đội trên đầu một ổ gà, mà còn nằm sấp trên bàn không ngừng thảo luận về phụ kiện nào đẹp hơn, phụ kiện thích hợp để tặng quà hơn.
Thẩm Duệ và Joel nhìn thấy vậy mà đau lòng!
Đặc biệt là Thẩm Duệ, một người là em gái, một người là người yêu tương lại của mình.
Nhưng vừa nghĩ đến họ vì bà nội mới vất vả như vậy, trong lòng Thẩm Duệ lại cảm thấy hạnh phúc.
“Hụ hụ.” Thẩm Duệ ho lên một tiếng, hai người ấy vẫn còn nằm sấp trên bàn, hoàn toàn không hề nghe thấy tiếng ho của Thẩm Duệ.
Joel không thể nhịn nổi nữa, mà đi thẳng qua đó, trực tiếp ôm ngang Thẩm Hà lên.
Lúc này Thẩm Hà mới có phản ứng: “Á Á Á Á.

Anh? Anh Joel? Các anh đến lúc nào vậy?”
Thẩm Duệ trả lời với vẻ không hài lòng: “Đến đây cả buổi trời rồi! Được rồi, chúng ta nên trở về thôi! Mà trước tiên đi tắm cho sạch sẽ trước đi! Mấy em nhìn xem mấy em đã trở thành hình dáng gì rồi!”
Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyên giờ đây mới nhìn thấy vẻ thảm hại của nhau, và sau đó cùng nhau cười phá lên.
Tin tức Thẩm Duệ Thẩm Hà sẽ trở về, đã được truyền đến khắp nơi.
Những người trong nhà cũng đã trông chờ mòn mỏi từ rất lâu.
Còn Vu Tiểu Uyển trở về hoàng cung để tạm biệt cha mẹ của mình, trước khi rời khỏi, Vương Phi lại một lần nữa đơn độc tìm Vu Tiểu Uyển nói chuyện riêng.
Vương Phi nói cho cô ấy biết, rằng hôn sự của cô ấy vẫn còn hiệu lực.
Cũng có nghĩa là, đợi khi qua sinh nhật năm tới của Eddie, thì họ sẽ chính thức đính hôn đồng thời sẽ thông báo cho cả thiên hạ biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui