Cho nên Thẩm Hà biết, sự nhẹ nhàng nói cho qua của hoàng tử Joel, chỉ là không muốn nói.
Eddie bên cạnh không kiềm được mà nói: “Tuổi tác này thì có thể làm được gì? Chúng ta không phải đều như nhau sao?”
Thẩm Hà và hoàng tử Joel đều cùng nhìn về phía Eddie.
Eddie tiếp tục nới: “Từ khi tớ chào đời, thì tớ biết tớ là con trai thứ ba trong nhà, tớ không cần kế thừa gia nghiệp, cho nên cũng không cần phải cố gắng gì nhiều, thì có thể có được tất cả mà người khác không thể có.
Hai người anh của tớ đều lớn hơn tớ rất nhiều, họ cũng sẽ không phải lo lắng tớ sẽ cạnh tranh gia sản gia nghiệp với họ.
Còn cha tớ thì sau khi tớ chào đời không lâu liền tiến hành sắp xếp và phân bổ tài sản, tớ chính là yên ổn mà trong môi trường này trưởng thành.
Các cậu chẳng lẽ không phải như tớ sao? Hoàng tử Joel, cậu thân là nhị hoàng tử của hoàng thất, bản thân cậu cũng không phải là người thừa kế thứ nhất, cậu tuy rằng cần học rất nhiều thứ, nhưng chỉ cần anh trai cậu trên chính sách không đưa ra quyết định sai lầm, hoàng vị cũng không đến lượt cậu kế thừa.”
“Hơn nữa, nghe nói vào lúc năm tuổi cậu đã từ bỏ quyền thừa kế hoàng vị, chỉ thừa kế kinh tế đế quốc trong nước.
Thế thì, cậu chỉ cần làm tốt công việc trong bổn phận là được rồi, thuộc về cậu không ai giành đi được.
Còn Tiểu Hà, cậu thân là công chúa Hạ gia, cậu vừa không phải kế thừa gia nghiệp Hạ gia, cũng không cần nhọc lòng về tương lai Hạ gia, cậu mỗi ngày chỉ cần xinh đẹp là được, sau đó trưởng thành, tìm một người chồng thích hợp, thì cuộc đời cậu đã hoàn mỹ rồi! Tại sao còn phải hỏi những năm nay đã làm gì chứ?”
Đối diện với chất vấn của Eddie, hoàng tử Joel và Thẩm Hà đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Lời của Eddie thực ra không gì sai.
Đúng thế, trong phần lớn gia tộc, thân là con trai thứ hai thứ ba hoặc con gái, thực sự là không cần phải cố gắng như thế.
Họ chỉ cần làm theo ý người lớn mà trưởng thành là được.
Họ thậm chí không cần quá xuất sắc.
Cứ sống theo đúng quy tắc là đủ rồi.
Cho nên, sau khi Eddie nói xong tràng này, Joel và Thẩm Hà đều không lên tiếng.
Eddie tiếp tục nói: “Có khi tớ cũng từng nghĩ, cần dùng một số thủ đoạn để chứng minh mình.
Nhưng khi tớ nhìn thấy sự chênh lệch giữa tớ và hai anh, thì tớ biết, đó là việc làm vô ích.
Thứ nhất, gia tộc và cha tớ đều không tán thành ủng hộ.
Thứ hai, tài nguyên vốn có của tớ vốn dĩ không sánh kịp tầm cao của hai anh.
Thứ ba, nếu như hai người anh của tớ biết tớ có ý muốn thay thế họ, thế thì kết cục sẽ không còn là anh em hòa thuận nữa, mà là cuộc chiến tàn sát.
Tớ không hiểu, đạo lý đơn giản như vậy, các cậu tại sao lại nghĩ không thông chứ?’
“Các cậu khiến mình trở nên xuất sắc như vậy, thì không sợ mang đến tai họa sao? Ở nước bọn tớ, đã từng xảy chuyện chuyện như thế.
Bởi vì người con trai thứ hai không cam tâm việc xác lập cậu ta không được thừa kế, thế là âm thầm bồi dưỡng thế lực của cậu ta, tính giành gia sản với anh hai.
Nhưng cả gia tộc đều đứng về phía lập trường của anh hai, cùng nhau đối phó cậu ta.
Cuối cùng cậu ta bị cả gia tộc lưu đày, gạch tên, sau này không quay về nữa.
Đây còn nhẹ đó, nặng có lẽ là bị anh hai giết rồi chăng? Cho nên các cậu xác định là muốn tỏa sáng vậy sao?” Eddie không xác định nhìn hai người họ.
Hoàng tử Joel và Thẩm Hà trao đổi ánh mắt, tên Eddie này cuối cùng cũng xem như tìm được chủ đề cùng họ nói rồi.
Cuối cùng không ngu ngơ nữa.
“Có lẽ tình hình các cậu khác với tớ, nhưng tớ tin rằng trong mỗi hào môn, thực ra đều có bí mật không thể nói.” Eddie tiếp tục nói: “Có lẽ tớ là ếch ngồi đáy giếng, không nhìn thấy được tầm cao của các cậu, chỉ có thể làm một con nhà giàu hư hỏng.”
Thẩm Hà lắc đầu: “Không phải như cậu nói vậy.
Đúng vậy.
Tình huống mà cậu nói đúng là tồn tại.
Nhưng Hạ gia không phải.
Dòng họ chính thống của Hạ gia vốn dĩ rất ít, đến đời chúng tớ, mới có ba hậu bối.
Còn tớ lại là con gái, thực sự trên lý thuyết không thể nào thừa kế gia nghiệp, nhưng dưới tên tớ cũng có doanh nghiệp tồn tại.”
Hoàng tử Joel cũng mở miệng nói: “Tình trạng mà cậu nói, ở đất nước chúng tớ cũng rất nhiều.
Thực sự tớ tin rằng trong nhiều gia đình, đều tồn tại cả.
Không cần biết là nước nào khu vực nào, đều sẽ từ một đám trẻ con mà tìm ra người thừa kế.
Trên lý thuyết, đất nước chúng tớ không có nghiêm khắc chấp hành phải để con trưởng kế vị, chỉ là nói anh cả của tớ là người kế vị hợp lẽ đầu tiên, không đồng nghĩ nhất định phải là anh ấy.
Năm xưa là do tớ chủ động từ bỏ quyền được thừa kế, cho nên, anh tớ tiến hành bù đắp cho tớ, đem toàn quyền kinh tế giao cho tớ.”
“Hạ gia do con trưởng kế thừa, là do Hạ gia mấy đời đều đơn truyền, cho nên vốn dĩ không có lựa chọn không phải sao? Đến thế hệ của Tiểu Hà, có ba đứa con, trên lý thuyết, cũng chỉ có một người sẽ kế thừa chức vị tổng tài, nhưng không đồng nghĩa những người khác không có quyền lợi đó.
Theo tớ được biết, dưới tên Tiểu Hà cũng có không ít sản nghiệp và công ty con, trong tay Tiểu Hà cũng nắm không ít cổ phiếu.”
“Hạ Thẩm Châu bây giờ còn nhỏ, cho nên sản nghiệp dưới tên chưa rõ lắm, nhưng tiền mặt trong tay cậu ta đúng là không ít.
Món tiền này là được tích tũy theo tháng ngày mà có, cũng là cách mà một số trưởng bối Hạ gia yêu thương cậu ta.
Eddie, trong tay cậu cũng có không ít tiền chăng? Thực ra cậu không nhất định phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc cậu, tại sao cậu không dùng số tiền trong tay cậu, đi đầu tư làm chuyện khác? Như vậy, thì những sản nghiệp đó đều thuộc về cậu, chứ không phải gia tộc của cậu!” hoàng tử Joel chỉ ra trọng điểm mà vạch trần sự biện giải đối với bản thân của Eddie.
Thẩm Hà cũng gật đầu bày tỏ tán thành.
Eddie cúi đầu suy nghĩ cả buổi, mới từ từ trả lời nói: “Được thôi, tớ thừa nhận các cậu nói có lý.
Nhưng đối với tớ mà nói, chuyện đó đâu dễ gì? Thứ mà các cậu đưa tay là có thể nắm được, đối với tớ mà nói khó hơn cả lên trời.
Các cậu lúc nhỏ làm sao mà trải qua tớ không biết, tớ chỉ biết, lúc nhỏ tớ chơi đủ thứ trò chơi.
Được thôi, trong nhà tớ nuôi tớ thành người vô dụng rồi.”
“Thực ra giờ cậu bắt đầu cũng không muộn.” Thẩm Hà mở miệng nói: “Chi bằng để số mạng mình bị người khác nắm giữ, không bằng tự mình nắm vững cuộc sống của bản thân.
Cho dù là cậu chỉ có một công ty không đáng gì, ít nhất đến ngày mà cậu bị gia tộc từ bỏ, cậu cũng không phải tay trắng.”
Hoàng tử Joel gật đầu phụ họa theo.
Eddie hình như hiểu ra gì đó.
Thẩm Hà nhìn đồng hồ nói: “Chúng ta chuẩn bị nướng thịt đi! Nướng thịt trên đỉnh núi, cảm giác nhất định rất sướng!”
“Được!” hoàng tử Joel liền nói: “Eddie, có thể giúp chúng tớ đưa đồ không?”
Eddie giờ mới nở nụ cười: “Tất nhiên là được.”
Khi Thẩm Hà, Joel và Eddie nướng thịt, Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đang ở trong bệnh viện hoàng gia.
Hai người cho nên xuất hiện ở bệnh viện, không phải là có người bệnh, mà là để thăm một bệnh nhân được chăm sóc trong viện dưỡng lão của bệnh viện.
Bệnh nhân này không phải ai khác, chính là bà nội của Vu Tiểu Uyển, lão vương phi của hai đời trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...