“Thầy bảo sao em có thể ngồi nhìn được chứ? Tiểu Uyển hết lần này tới lần khác không cho em nói chuyện này với ba mẹ, cũng không cho phép em mượn thế lực nhà họ Hạ để giải quyết việc này.
Em phải làm sao bây giờ?” Thẩm Hà đau khổ nói: “Anh trai còn chưa vội em đã vội lắm rồi! Tên Eddie đó đã chuyển tới trường em học rồi, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ về phải về nước kết hôn với nhau!”
Đường Lão mỉm cười nhìn Thẩm Hà, người trẻ cũng có phiền muộn của người trẻ!
“Em muốn nói chuyện với anh trai, nhưng anh trai không muốn nói với em chuyện này.
Anh ấy đang trốn tránh cái gì? Tại sao lại ung dung như thế?” Thẩm Hà dẩu môi: “Em rất muốn giúp đỡ Tiểu Uyển!”
Đường Lão chậm rãi rót trà cho Thẩm Hà, nói: “Em lo thì có ích gì?”
“Vâng, em cũng hiểu! Nhưng em không nhịn được!” Thẩm Hà chu miệng: “Quan tâm quá sẽ loạn.”
Đường Lão bật cười: “Em có từng nghĩ tới, trong lòng bọn họ đều đã có cách giải quyết hết rồi không?”
“Dạ?” Thẩm Hà mờ mịt nhìn Đường Lão: “Thầy nói gì vậy! Bọn họ chẳng làm gì cả, thì có cách gì được chứ?”
“Theo thầy biết, Thẩm Duệ đang chuẩn bị tiếp nhận một số sản nghiệp của nhà họ Hạ đúng không?” Đường Lão hỏi.
Thẩm Hà gật đầu: “Đúng vậy, sau sinh nhật hôm nay, ba sẽ để anh trai toàn quyền xử lí một số công ty con và tổng công ty.”
“Vậy thì đúng rồi.” Đường Lão cười trả lời.
“Thầy đừng đánh đố em nữa!” Thẩm Hà dẩu môi, không vui nói: “Mọi người đều lo chết đi được! Chỉ có thầy và bọn họ ung dung!”
“Con bé ngốc.” đt nhéo mũi Thẩm Hà, nói: “Thầy mới nói với em cái gì? Bọn họ đã chuẩn bị cả rồi.”
“Tiểu Hà vẫn không hiểu.” Thẩm Hà chu môi, để lộ khuôn mặt tủi thân.
“Nguyên nhân công chúa Vu Tiểu Uyển phải gả cho Eddie là vì gia đình đúng không? Em ấy là công chúa, phải có trách nhiệm liên hôn!” Đường Lão nhẫn nại giải thích cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà gật đầu.
“Vậy em hiểu ý nghĩa của việc liên hôn này không?” Đường Lão tiếp tục hỏi.
“Dạ, hoàng thất muốn vỗ về những nhà tài phiệt lớn trong nước nên lợi dụng hôn nhân để củng cố chính trị.” Thẩm Hà hiểu rất rõ vấn đề này.
“Đúng vậy, nếu Vu Tiểu Uyển đã là công chúa, chắc chắn không thoát khỏi số phận liên hôn, vậy thì cách thay đổi duy nhất chính là đối tượng liên hôn.
Có phải không?”
Đường Lão tiếp tục hướng dẫn Thẩm Hà.
Thẩm Hà gật đầu đồng ý.
“Bây giờ anh trai em vừa về nước, chỉ mang danh con trai cả nhà họ Hạ, không hề có quyền lực gì trong tay.
Mà nước E không chỉ cần người có danh phận mà cần người có quyền lực thực thụ.
Nói thẳng ra, cùng là cậu ấm con nhà quyền quý, tại sao hoàng thất phải đắc tội với tài phiệt trong nước để đi nịnh hót nhà họ Hạ ở mãi phương xa đây? Chưa kể đến, ảnh hưởng của nhà họ Hạ ở nước E rất nhỏ, còn lâu mới bằng công ty dầu khí của nước đó.
Em nói xem, nếu em là quốc vương, em sẽ chọn ai?” Đường Lão dẫn dắt Thẩm Hà.
Thẩm Hà nghe thấy những lời này, lập tức ngồi thẳng người.
Thì ra là vậy!
Thảo nào anh trai không sốt sắng!
Không phải không sốt sắng, mà chuyện này không thể sốt sắng!
Thảo nào anh bảo, phải xem sinh nhật năm nay thế nào!
Sinh nhật xong, anh trai sẽ nắm trong tay một chút quyền lực của nhà họ Hạ.
Đến lúc đó, khoảng cách anh và Eddie sẽ có cách biệt lớn!
Dù sao đi nữa, anh trai là người thừa kế của nhà họ Hạ!
Mà Eddie chỉ là con trai thứ ba, chỉ có thể kế thừa tài sản, không thể kế thừa gia nghiệp!
Đây chính là sự khác nhau!
Lời của Đường Lão như soi sáng lối đi, khiến Thẩm Hà trong chốc lát đã hiểu hết tất cả.
“Vậy em có thể làm gì ạ?” Thẩm Hà lại hỏi: “Em không muốn khoanh tay ngồi đợi!”
“Rất đơn giản!” Đường Lão cười nói: “Quốc vương nước E gả Vu Tiểu Uyển cho Eddie vì ông ấy cho rằng Eddie có thể củng cố địa vị hoàng thất của ông.
Nếu các em có thể chứng minh được, các em có giá trị gấp nhiều lần Eddie thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Lúc đó em chỉ cần lo chuyện làm thế nào để cưới con bé về nhà!”
Ánh mắt Thẩm Hà phát sáng!
Quả không hổ là thầy giáo!
Thật tuyệt vời!
Thẩm Hà biết phải làm như thế nào rồi!
Thẩm Hà biết được cách giải quyết, lập tức chạy tới bóp vai cho Đường Lão: “Cuối cùng em cũng biết nên làm thế nào rồi! Cảm ơn thầy!”
“Con bé này!” Đường Lão lắc đầu: “Aizzz, đừng có đùa quá trớn!”
“Vâng ạ! Em biết rồi!” Thẩm Hà cười trả lời.
Sau khi về nhà, Thẩm Hà vội vàng tìm Hạ Nhật Ninh: “Ba!”
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy con gái bảo bối, lập tức dừng việc đang làm trên tay, hỏi: “Sao thế con?”
“Ba!” Thẩm Hà ôm lấy cánh tay Hạ Nhật Ninh làm nũng: “Con muốn tới nước E chơi.”
“Tại sao muốn tới nước E?” Hạ Nhật Ninh chiều con gái cưng hết mực, con nói cái gì thì là cái đó.
“Lâu rồi Tiểu Uyển không về nhà, con muốn đưa bạn ấy về tiện thể đi chơi luôn.
Tuy nước E không lớn nhưng cũng là địa điểm khá thu hút khách du lịch, con và anh trai sắp phải gánh vác gia nghiệp rồi, ba mẹ cho con đi chơi đi.
Ba đồng ý nhé ba! Con chỉ đi chơi mấy ngày thôi mà ba!”
Thẩm Hà làm nũng đủ kiểu, nịnh đến mức trái tim Hạ Nhật Ninh mềm nhũn.
Ừ ừ ừ, công chúa nhỏ đã làm nũng, tất nhiên phải đồng ý chứ!
“Được rồi, được rồi, nhớ mang vài người theo.” Mỗi khi Thẩm Hà làm nũng, Hạ Nhật Ninh đều không đỡ nổi.
“Ba cho anh trai đi với nha!” Thẩm Hà tiếp tục nũng nịu: “Con và anh xa nhau bao nhiêu năm rồi, bọn con là anh em sinh đôi mà chẳng có thời gian bồi dưỡng tình cảm gì cả!”
“Được được, vậy bảo Thẩm Duệ đi cùng, có thằng bé ba cũng yên tâm, con đó, chỉ có gây họa là tài!” Hạ Nhật Ninh bó tay với cô bé này!
“Cảm ơn ba, ba tuyệt nhất! Thẩm Hà yêu ba quá!” Thẩm Hà thơm má Hạ Nhật Ninh rồi nhảy chân sáo rời đi.
Thẩm Thất bưng hoa quả tới, Thẩm Hà cũng ôm lấy rồi thơm má cô: “Thẩm Hà cũng yêu mẹ lắm!”
Sau đó vỗ tay rồi chạy biến.
Thẩm Thất hỏi Hạ Nhật Ninh: “Con gái chúng ta làm gì mà vui thế?”
Hạ Nhật Ninh cười trả lời: “Thẩm Hà muốn tới nước E chơi.
Anh đồng ý rồi.”
“Tới nước E?” Thẩm Thất đặt đĩa hoa quả trước mặt Hạ Nhật Ninh, anh đưa tay kéo cô ngồi xuống, cười trả lời: “Đúng vậy, bọn nhóc đó đi cả, hai người chúng ta cũng được yên tĩnh mấy hôm.
Bao năm nay bận chuyện con cái, không dành nhiều thời gian cho em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...