“Nhưng cho dù là hư cấu thì đã sao? Ít nhất thì anh ấy cũng quan tâm em mười mấy năm, chú ý đến em mười mấy năm.
Những bộ lễ phục nhỏ ấy đều được cắt may rất tỉ mỉ tận tâm, hơn nữa chất liệu cũng toàn loại em thích nhất.” Thẩm Hà nói tiếp: “Cho dù là hư cấu thì em cũng thích.”
Tiểu Cát nghe Thẩm Hà nói như vậy hình như trong lòng cô đã thoải mái hơn.
Hình như cô thật sự thấy Thẩm Hà rất hạnh phúc.
“Thích một người, chưa chắc cần đối phương báo đáp lại.” Thẩm Hà nói tiếp: “Giống như việc trái tim em cất giữ anh trai nhỏ này nhưng không ai biết, em cũng không mong nhận được sự hồi đáp của anh ấy! Em chỉ cần lặng lẽ thích anh ấy là đủ rồi!”
“Thích một người là như vậy sao?” Tiểu Cát nghi hoặc nhìn Thẩm Hà, cô chưa yêu bao giờ, cô không có kinh nghiệm!
“Với em thì là như vậy! Nhưng với chị thì chưa chắc đã là như vậy! Chị phải cố gắng lên đấy.” Thẩm Hà cười hì hì trả lời.
Tiểu Cát cũng cười theo: “Em đúng là cô gái tốt, rõ ràng là đại tiểu thư nhưng chẳng ngang ngược chút nào.”
“Có chứ có chứ, em có ngang ngược mà!” Thẩm Hà chỉ tay vào mũi mình nói: “Với bạn thân em đều rất tốt, đối với người bắt nạt em, em sẽ ra tay đánh người! Nhu đạo và Vịnh Xuân quyền của em đều rất tốt!”
Tiểu Cát cười hì hì.
Hình như cô đã hiểu tại sao nhiều người lại thích Thẩm Hà như vậy rồi.
Bởi vì cô ấy thật sự quá đáng yêu!
“Chỗ này chán quá, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.” Thẩm Hà nhìn thấy họ đều đang bận bèn nói với Tiểu Cát: “Vệ sĩ của em đều đang âm thầm bảo vệ, em không gọi họ sẽ không xuất hiện đâu.
Chị yên tâm, chúng ta sẽ không bị lộ đâu.
Em đã bảo vệ sĩ truyền tín hiệu ở đây cho Triển Tế rồi, sẽ không có ai nhìn thấy chúng ta đâu.
Em không chỉ bảo vệ anh Tiểu Nhiên mà còn bảo vệ chị và những người khác.
Bởi vì mọi người đều là người của anh Tiểu Nhiên mà.”
Tiểu Cát nghe thấy, trên mặt lộ ra nét xúc đông.
Cô công chúa nhỏ này thật sự khiến người ta không thể ghét được!
Rõ ràng nên là tình địch vậy mà lại không thể ghét được.
Khi cô cười lên ngây thơ như vậy, vô tội như vậy làm người ta sinh lòng yêu quý.
“Được.” Rõ ràng Tiểu Cát muốn từ chối nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu đồng ý.
Cứ luôn thấy từ chối công chúa nhỏ cứ như kiểu phản bội lương tâm của mình vậy.
Thẩm Hà chủ động kéo tay Tiểu Cát đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng của hai người con gái, khóe miệng của Tư Nhiên bỗng cong lên.
Người bên cạnh không nhịn được hỏi: “Tư tổng, anh thích cô gái đó sao?”
Có người huých vào người đó: “Cậu nói năng thừa thãi gì vậy? Cậu thấy Tư tổng quan tâm một người con gái như vậy bao giờ chưa?”
“Vậy Tiểu Cát phải làm thế nào?” Lại có người nói.
Sau đó mọi người cùng im lặng.
Tư Nhiên nói nhàn nhạt: “Mọi người còn nói thích hay không thích cái gì? Đi làm việc trước đi.”
Những người khác vươn vai, ai vễ chỗ người đó tiếp tục làm việc.
Còn Thẩm Hà và Tiểu Cát thì đang tay nắm tay đi dạo ở bên ngoài.
Gió đêm hình như đã hơi lạnh, Tiểu Cát lấy khăn của mình ra định đeo lên cho Thẩm Hà.
Thẩm Hà lắc đầu từ chối, cô tháo khăn ra, hai người khoác vai sưởi ấm cho nhau.
Tiểu Cát khẽ mở lời với con mắt rơm rớm nước mắt trong đêm tối: “Tiểu Hà, trước khi gặp được Tư Nhiên em biết cuộc đời chị tăm tối thế nào không? Những gì chị có thể nhìn thấy không phải giao dịch thì cũng là chém giết nhau.
Từ nhỏ đến lớn chị đã nhìn quen quá nhiều điều tàn nhẫn, lạnh lùng, thôn tính, xâu xé lần nhau rồi.
Cũng giống như căn phòng của chị mà em nhìn thấy, một màu đỏ sậm, đó chính màu của máu.
Đó là vì chị đã nhìn thấy quá nhiều máu tươi rồi, muốn rửa cũng rửa không hết.”
Thẩm Hà nắm chặt ngón tay của Tiểu Cát: “Em rất thương chị.”
小喆仰着头,不让眼泪掉下来,继续说道:“直到遇到然,我才知道,这个世界上除了鲜血之外,还有别的颜色。我一开始是不适应的,然就给我时间慢慢的去接触其他人。然后慢慢的,我们就有了这个小团队。你所看到的其他人,其实他们也都跟我差不多,也都是从一个人个孤僻世界里慢慢走出来的。即便是如此,我们这个小团队也无法融入其他人的圈子。每次然都跟我们说,给我们放假,让我们去休假去过正常人的生活。”
Tiểu Cát ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống, cô nói tiếp: “Cho đến khi gặp được Tư Nhiên chị mới biết thế giới này ngoài màu máu ra còn có những màu khác.
Ban đầu chị không thích nghi được, Tư Nhiên đã cho chị thời gian để từ từ tiếp xúc với những người khác, và dần dần bọn chỉ đã có một ekip nhỏ thế này.
Những người khác mà em thấy thực ra đều không khác gì chị, cũng đều từ từ bước ra từ thế giới chỉ có một mình.
Cho dù như vậy ekip nhỏ này cũng không thể bước vào cuộc sống khác được.
Lần nào Nhiên cũng nói với bọn chị, cho bọn chị nghỉ ngơi, sống một cuộc sống bình thường.”
“Nhưng chị biết, điều này là rất khó.
Hoặc là bọn chị căn bản không làm được việc bước vào cuộc sống của người bình thường.” Tiểu Cát nói tiếp: “Chị không hiểu, rõ ràng em chỉ mới 16 tuổi mà trên người em lại có mùi vị đặc biệt khiến người khác muốn lại gần em.
Có vẻ như em là nhân thú vô hại nhưng sức chiến đấu của em lại rất đáng ngạc nhiên.”
Thẩm Hà gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”
“Có lẽ là vì từ khi sinh ra em đã có khả năng tương tác mạnh như vậy nhỉ? Đám người bọn chị dường như đều không bài xích em.” Tiểu Cát cười nói: “Trước đây bọn chị rất khó làm được điều này.”
“Cứ từ từ rồi các chị sẽ ổn thôi.” Thẩm Hà cổ vũ Tiểu Cát: “Sau này em có thể thường xuyên đến chơi với chị không?”
“Tất nhiên là được rồi.” Tiểu Cát trả lời.
Hai cô gái nhìn nhau cười.
Khi Thẩm Hà rời khỏi chỗ Tư Nhiên đã là hơn 12 giờ đêm rồi.
Tư Nhiên vẫn chưa làm xong, còn Thẩm Hà ngày mai phải dự tiệc nên phải về trước.
Trên đường về nhà, Thẩm Hà nằm ở phía sau ngủ gật, vệ sĩ và tài xế thì lái xe ở phía trước.
Thẩm Hà đang buồn ngủ thì điện thoại kêu ding dong một tiếng.
Thâm Hòa lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Hoàng tử joel gửi đến: “Cả buổi tối không tìm thấy em, anh rất nhớ em.”
Thẩm Hà mơ hồ nhắn lại: “Vừa về nhà, buồn ngủ, anh Joel nói chuyện sau đi.”
“Được.” Joel nhắc lại chỉ vỏn vẹn một chữ.
Cuối cùng cũng nhận được tin nhắn hồi âm của cô ấy, Joel có thể yên tâm rồi.
Khi Tư Nhiên đưa cô ấy rời đi, trái tim Joel nói thật là lúc lên lúc xuống.
Đều nói thích một người chính là suy tính thiệt hơn.
Câu nói này thật không sai.
Ngay cả hoàng tử Joel cũng vẫn không thể tránh được.
Đứng trước tình yêu ai cũng bình đẳng như vậy.
Đứng trước tình yêu ai cũng nhỏ bé như vậy.
Đứng trước tình yêu ai cũng thận trọng như vậy.
Joel đã chuẩn bị xong vì nụ hôn đầu 20 năm trước, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ nàng tiên đó.
Sau khi Thẩm Hà về nhà thì trời đã sắp sáng rồi.
Cô xoay đầu ngủ tiếp, ai cũng không được đánh thức.
Sau đó cô ngủ một mạch đến 8 rưỡi sáng.
Thẩm Thất đích thân qua gõ cửa mới kéo được Thẩm Hà ra khỏi giường.
“Tiểu Hà, hôm nay còn có khách đến nữa, con phải dậy đi không thì thất lế lắm đây.” Thẩm Thất đánh thức Thẩm Hà.
Thẩm Hà leo lên, ngay lập tức ôm lấy cổ của Thẩm Thất, làm nũng với Thẩm Thất như hồi còn nhỏ: “Mẹ, con buồn ngủ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...