Cô ta cứ yên lặng đứng sau lưng Thẩm Hà, mỉm cười như một nữ thần, khiến người khác muốn phớt lờ cũng không được.
Ngày xưa khi Cung Tử Á ở trường của mình, cô được xem là nữ thần thuộc hàng đẳng cấp, rất nhiều nam sinh thích cô.
Nhưng cô rất kiêu căng, không thích những nam sinh đó.
Cô cảm thấy với một nữ thần như cô, đương nhiên phải xứng với một người con trai tốt nhất.
Trong quá trình tuyển chọn ở học viện Duệ Hà, cô cũng đã có biểu hiện đặc biệt xuất sắc.
Trong lúc phỏng vấn, khi Thẩm Duệ nghe đáp án của cô, đã hướng về cô nở một nụ cười thật tươi.
Chỉ với một nụ cười, đã làm trỗi dậy trái tim bé bỏng của Cung Tử Á.
Cô cảm thấy cô đã tìm được nam thần của mình rồi.
Không sai, nam thần của cô ấy chính là Thẩm Duệ.
Không những bề ngoài xuất chúng, mà khí chất năng lực cũng không ai sánh bằng.
Chỉ có nam thần kiểu này, mới khiến cô ấy động lòng.
Cô cứ tưởng sinh nhật của hoàng tử và công chúa, cô sẽ không có tư cách đến.
Lúc cô nhận được lời mời, phải nói là như một giấc mơ vậy.
Cô thật sự có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của hoàng tử và công chúa ư?
Sau đó cô đã về nhà chuẩn bị một phần quà thật đặc biệt, để tặng cho Thẩm Hà.
Phải đó, cô không dám tặng cho Thẩm Duệ, tại vì nam thần có vẻ xa lạ quá, cô không dám chủ động tấn công.
Tuy phần quà này không giá trị, nhưng cô đã tốn rất nhiều công sức cho nó, thậm chí cô còn sợ sẽ bị chê nữa.
Nhưng hôm này không ngờ Thẩm Hà nhớ một học sinh ngoại trú như cô, trong lòng Cung Tử Á đã có một chút kích động và sung sướng.
Tuy bọn họ được vào học ở học viện quý tộc Duệ Hà với thành tích điểm cao nhất, nhưng so với những bạn học khác, có lúc họ cũng cảm thấy rất tự ti.
Nhất là khi các bạn khác đang xì xào bàn về cổ phiếu và đầu tư, bọn họ chỉ có thể á khẩu không biết nói gì.
Tại vì ở trường cũ của bọn họ, vốn đâu có được tiếp xúc những tầng lớp như vậy.
Ngày xưa bọn họ còn cảm thấy mình rất lợi hại, luôn kiêu ngạo trong đám bạn bè, nhưng khi họ đến học viện quý tộc Duệ Hà, mới hiểu được khoảng cách của họ là ở đâu.
Nhưng, học sinh có thể đến học ở học viện quý tộc Duệ Hà, đều được tuyển chọn rất kỹ càng.
Khi họ thấy mình không đạt tiêu chuẩn, sẽ tự mình cố gắng rèn luyện, học lại từ đầu!
Cung Tử Á cũng không ngoại lệ.
Vì cô muốn xứng đôi với nam thần, vì muốn kéo gần khoảng cách của mình và nam thần, Cung Tử Á mỗi ngày đều phải thức khuya học bài.
À, dù sao đối với học sinh cấp ba, thức khuya học bài cũng là chuyện đương nhiên mà.
Gia đình Cung Tử Á thấy con mình siêng năng chăm chỉ học bài, cũng cảm thấy rất an ủi.
Sau đó phụ huynh nhà Cung Tử Á, thấy con gái mình dạo này chỉ toàn học sách tài chính, càng cảm thấy học viện quý tộc Duệ Hà rất tài giỏi, ra ngoài thổi phồng lên, và đã có thêm được rất nhiều vốn.
Cung Tử Á cố gằng hết sức để theo kịp các bạn, là vì không muốn khiến bản thân mình trở thành một trò cười.
Hôm nay cô mặc bộ đồ đẹp nhất, đến chúc mừng sinh nhật nam thần và nữ thần nhà họ Hạ, đột nhiên Cung Tử Á phát hiện, có một số thứ, không phải cứ nỗ lực là sẽ có được.
Cung Tử Á đứng sang một bên, ngơ ngác nhìn các bạn khác tụm năm tụm bảy bàn tán về kinh tế, về đầu tư, về dự án.
Cô đứng vào một bên, có chút lạc loài.
Một giọng nói nhẹ nhàng đầy thu hút vang lên từ phía sau: “Đừng cảm thấy mình cái gì cũng không biết, và cảm thấy mình bị xa cách, những gì cô có, có thể bọn họ chưa bao giờ có được.”
Cung Tử Á vừa quay lưng, đã nhìn thấy Thẩm Duệ trong bộ lễ phục đuôi én đầy khí chất, trên tay đang cầm hai chai rượu đỏ, đưa cô một chai.
Theo phản xạ, Cung Tử Á đưa tay ra đón lấy: “Ơ?”
Có phải cô đang nằm mơ!
Không ngờ nam thần lại chủ động nói chuyện với cô!
Nam thần!
Chủ động nói chuyện rồi!
Cung Tử Á cảm thấy toàn thân như đang bay lơ lửng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn vào Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nhìn Cung Tử Á cười rồi nói: “Không sao đâu, bạn vừa mới chuyển trường đến, có thể có một số chuyện chưa thích ứng được.
Qua một thời gian là được à.
Chơi vui vẻ nhé.”
Cung Tử Á gật đầu như đang bị mộng du, sau đó tròn xoe mắt nhìn nam thần quay lưng rời khỏi.
Cô cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, giống như đang đứng trên mây vậy.
Cung Tử Á chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên ly rượu của mình bị cướp lấy.
Cung Tử Á ngẩng đầu lên nhìn, Gia Cát Du Du đang cầm ly rượu của cô, uống một hơi hết ly rượu đỏ.
Lúc nãy Gia Cát Du Du đã chính mắt nhìn thấy Thẩm Duệ đưa rượu đỏ cho Cung Tử Á, cô đã ghen tị chết đi được, biết chưa?
Vu Tiểu Uyển thì thôi, người ta là công chúa, hoàng tử Duệ có thân thiết cũng là bình thường.
Nhưng Cung Tử Á này là thứ gì chứ?
Chỉ là con của một gia đình nghèo, mà xứng được uống rượu đỏ của hoàng tử Duệ đưa ư?
Haha, chắc cô ta còn không phân biệt được rượu đỏ trong ly là từ năm nào nữa nhỉ?
Gia Cát Du Du cướp lấy ly rượu đỏ của Cung Tử Á, liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Này, học sinh ngoại trú, phải biết điều.
Nam thần không phải có thể tùy tiện tiếp cận đâu nhé.”
Cung Tử Á ngay lập tức sụp mắt xuống: “Tôi không có.”
“Không có thì tốt.” Gia Cát Du Du tằng hắng một tiếng: “Tôi chỉ nhắc cô một câu, đừng hòng mưu đồ giở trò gì nhé.”
Nói xong, Gia Cát Du Du lắc hông rời khỏi.
Cung Tử Á nhỏ tiếng trả lời: “Tôi mới không thèm giở trò gì.
Tôi sẽ cố gắng!”
Học sinh của học viện quý tộc Duệ Hà, ai đến được đều đã đến rồi.
Cho nên mọi người tụm năm tụm bảy, rải đều khắp cả khuôn viên to, trò chuyện đùa giỡn hết sức náo nhiệt.
Cũng có nhóm tụ lại chơi game điện thoại, có nhóm bàn vụ làm ăn, có nhóm tụ lại nhảy múa, cũng có nhóm đọc sách, còn có nhóm bàn trang điểm, bàn du lịch và vân vân...
Người làm đi xuyên qua các nhóm để có thể phục vụ thức ăn và nước uống cho họ.
Ai nấy đều chơi rất vui.
Cung Tử Á lòng vòng một hồi, cuối cùng đã tìm được một nhóm học sinh chuyển trường giống mình.
Ba mươi sáu học sinh chuyển trường đó đột nhiên tìm được nhau, sau đó tụ lại cùng trò chuyện, cùng nhau cho lời động viên.
Gần như mỗi một người đều cảm thấy mình có khoảng cách với người khác, sau đó âm thầm cố gắng nỗ lực.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu, tại sao lúc chuyển trường, nhà trường đã cho họ ký một bản thỏa thuận.
Quả thật, có thể học ở đây, phải là người thật sự sở hữu các ưu điểm đặc biệt mà bên ngoài không có, nên tài nguyên chỗ này, phải nói là rất phong phú!
Một nam sinh hỏi Cung Tử Á: “Cậu học chung lớp với công chúa Hạ gia, cậu cảm thấy công chúa nhỏ thế nào?”
Cung Tử Á quay đầu nhìn, đã thấy hai má của nam sinh này ửng đỏ, chốc lát đã hiểu ý của cậu ta.
Cung Tử Á thở dài trong bụng.
Cô thích hoàng tử Duệ, nam sinh khác thích công chúa nhỏ, đây đúng là chuyện bình thường hơn cả bình thường.
Nhưng, có nhiều thứ thật sự không thể nào vượt qua được.
Ví dụ như giai cấp.
Nhưng Cung Tử Á vẫn chưa đột phá được điểm này, có rất nhiều chuyện, cần phải đích thân đương sự đi tìm câu trả lời.
Cung Tử Á chỉ mỉm cười rồi trả lời: “Tốt lắm! Tớ đã tặng cậu ấy quà, cậu ấy rất thích! Thẩm Hà không hề có thái độ của đại tiểu thư.”
“Vậy sao? Tớ cũng cảm thấy thế! Cậu ấy cũng nói chuyện với tớ! Cậu ấy xinh thật, cậu ấy là nữ thần của tớ.” Nam sinh trả lới giọng kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...