Mai phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Là do ông Mai Tùng Lâm không đẻ được, chứ có phải bà không đẻ được đâu.
Nhưng những câu nói mạnh mồm như vậy, bà lại không dám nói ra, chỉ ngồi ở đó lau nước mắt.
“Cùng là con của tôi, sao sự khác biệt nó lại lớn đến thế.” Mai Tùng Lâm tức đến nỗi lồng ngực ông thở lên thở xuống rất mạnh.
Cho dù bây giờ Tư Nhiên vẫn không chịu nhận ông, nhưng ông vẫn coi Tư Nhiên là con của mình.
Sau khi Tư Nhiên nắm trọn quyền Mai gia, lúc đầu Mai Tùng Lâm cảm thấy thật sự rất sốc, nhưng sau đó lại cảm thấy vui mừng.
Vì con hơn cha là nhà có phúc.
Hình như người nhà Mai gia, đều là thuộc tính tự làm khổ mình.
Toàn là tự mình làm khổ mình, toàn là không làm khổ mình là không thấy dễ chịu.
Mai Tùng Lâm vừa nhắc đến Tư Nhiên, là lại bắt đầu nhiều lời: “Mấy năm nay, bản lĩnh của đứa con này, cả Mai gia và ban Hội đồng quản trị đều nhìn thấy rất rõ.
Mới có mấy năm thôi, đã nắm trọn quyền lớn trong tay, với lại những lời phát biểu trên cuộc họp Hội đồng quản trị, câu nào cũng rất hay.
Học viện Quý tộc Duệ Hà quả thật là một nơi tốt, giáo dục Tư Nhiên rất tốt, tuổi còn nhỏ mà đã hô mây hoán gió, tương lai chắc chắn sẽ không vừa đâu.
Hạ gia cũng rất quý nó, sau này nâng đỡ nó cũng là chuyện bình thường.
Ngày nào nó cũng đi cùng công chúa nhỏ Hạ gia, sau này nếu làm rể Hạ gia, Mai gia nhà ta đúng thật là rạng danh tổ tiên, phi hoằng đằng đạt.”
Mai phu nhân vẫn đang lau nước mắt, bà không nói một lời nào.
“Nhìn xem đứa con gái bà đẻ ra đi, toàn làm mất mặt Mai gia nhà tôi! Cuộc sống tốt như thế không chịu yên phận, lại đi ra ngoài bao trai! Hự hự hự hự, đúng thật là mất mặt chết đi được! Tôi cũng không còn mặt mũi nào gặp nhà thông gia nữa! Bà làm mẹ mà giáo dục nó kiểu gì đấy? Không phải bà qua đấy thăm nó sao? Sao lại không khuyên nó học cái tốt, níu kéo lại trái tim thằng chồng, sau đó sinh cho người ta mấy đứa con, chỉ cần có con rồi, là địa vị sẽ kiên cố.
Đàn ông mà, có mấy người là không đi ra ngoài chơi bời đâu? Chỉ cần về nhà là được rồi! Vị trí của nó trong nhà đó sẽ không thể lung lay nổi, chờ khi bọn trẻ lớn rồi, nó chính là Thái Hậu, còn ai dám nói cái gì nữa chứ?”
Mai phu nhân chỉ gật đầu tán thành, không dám phản bác một lời nào.
“Giờ ban Hội đồng quản trị đều yêu cầu Tư Nhiên nhận chức Tổng Tài nhiệm kỳ tới.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng tôi gọi điện thoại cho Tư Nhiên, nó không chịu nghe.
Chắc một nửa nguyên nhân vấn đề là do Tư Y Cẩm.
Đứa trẻ này rất hiếu thảo, là đứa con tốt, nhưng tức là mẹ nó lại quá cố chấp.
Tư Y Cẩm cũng sinh cho Thẩm gia hai đứa con trai rồi, sao vẫn không chịu trả lại Tư Nhiên cho Mai gia chứ? Mai gia chỉ có mỗi mình đứa con trai này, cơ nghiệp lớn của Mai gia cho hết Tư Nhiên không tốt sao? Cho dù Thẩm gia không thiếu những đồng tiền này của Mai gia, nhưng trên thế giới này có ai lại chê tiền nhiều chứ? Chẳng qua là đổi cái họ cho Tư Nhiên thôi, theo họ tôi thì có sao đâu?”
“Trước đây nó chỉ có Tư Nhiên một đứa con trai, vì vậy coi nó là bảo bối, sống chết không chịu cho tôi.
Tôi có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ là giờ nào rồi! Tư Nhiên cũng đã 18 tuổi rồi! Sao Tư Y Cẩm có thể tiếp tục ích kỷ đến thế chứ? Nó sinh cho Thẩm Tứ hai đứa con, tôi có nói gì không?” Mai Tùng Lâm ho liên tục mấy cái, ông ho rất mạnh rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi đã đến nông nỗi này rồi, tôi còn được mấy năm nữa chứ? Trước khi chết cũng không trả lại một đứa con trai cho tôi, người đàn bà Tư Y Cẩm này đúng là quá độc ác!”
Mai phu nhân vẫn gật đầu tán thành, không nói một lời nào.
Mai Tùng Lâm thấy vợ kém cỏi như vậy, lập tức lại nổi cơn điên lên.
Lại nghĩ đến cuộc đời này không còn hy vọng sinh con trai nữa, cơn tức giận của ông lại lên vù vù, ông đạp một phát vào người Mai phu nhân: “Cút cút cút, nhìn thấy bà là tôi lại khó chịu.”
Mai phu nhân lau nước mắt rời đi.
Cho dù là trong lòng bà rất ấm ức, nhưng không hề mở mồm phản bác, chỉ có thể bị Mai Tùng Lâm bắt nạt tới chết.
Sau khi Mai phu nhân rời đi, bà quay về phòng của mình, rồi gọi điện kể khổ với Mai Linh ở nơi xa ngàn dặm.
Mai Linh sau khi nghe mẹ kể khổ, cô chỉ cười hô hô trong điện thoại ở đầu dây bên kia, nhưng không hề nói nửa câu an ủi nào với bà.
Sau khi kể khổ xong, Mai phu nhân lại nói: “Mai Linh, mẹ nói với con bao nhiêu, con cũng không an ủi mẹ một câu, con có còn là con gái của mẹ không?”
“Nếu an ủi có tác dụng, con đã an ủi mẹ từ lâu rồi.” Mai Linh trả lời rất lạnh nhạt: “Con bảo mẹ ly hôn, thế sao mẹ không ly hôn đi?”
Quả nhiên Mai phu nhân lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc: “Con nói luyên thuyên cái gì đấy? Có thể tùy tiện ly hôn thế sao? Con cũng đã lớn thế này rồi, mẹ mà ly hôn với bố con, thì thành thể thống gì chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì còn gì mặt mũi nữa?”
Mai Linh lại một lần nữa cười hô hô: “Nếu mẹ không muốn ly hôn, cũng không muốn thay đổi, vậy thì cứ chịu đựng tiếp đi, còn có cách nào khác đâu chứ?”
Mai phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, tuy thấy con gái nói đúng, nhưng vẫn cảm thấy có chút uất ức, vì vậy bà chuyển sang chủ đề khác: “Thế con rể dạo này có về nhà không?”
“Con không biết, hơn một tháng nay con không về nhà rồi!” Mai Linh ngáp một cái nói: ‘giờ con đang ở biệt thự bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Về làm gì chứ? Lạnh tanh lạnh ngắt chán chết lên được, vẫn là ở biệt thự bên ngoài thích hơn, muốn gì có nấy.”
Mai phu nhân nghe xong, lại bắt đầu một trận rên rỉ: “Mai Linh ơi, không phải mẹ nói con đâu.
Con như thế này, bên nhà chồng làm sao mà thích con được chứ? Con không nhanh đơm hoa kết trái cho nhà người ta, làm sao có thể ngồi vững được vị trí thiếu phu nhân chứ?”
Đầu dây bên kia Mai Linh vừa nghe thấy bà lại bắt đầu thuyết giáo, cô đặt luôn điện thoại lên bàn, mở loa to, sau đó bón cho nhau ăn rất thân mật với phi công trẻ ngày hôm qua cô mới dụ dỗ được.
Chờ sau khi Mai phu nhân nói mệt rồi, cúp điện thoại, sắc mặt Mai Linh mới tối sầm xuống, cô nói với phi công trẻ: “Hôm nay tôi hơi mệt, cậu về trước đi.”
Phi công trẻ vẫn chưa muốn đi, Mai Linh đặt luôn một tập tiền lên bàn: “Hôm nay tôi rất đau đầu, đừng làm phiền tôi nữa, muốn làm gì thì đi làm đi.”
Quả nhiên phi công trẻ vui vẻ cầm tiền của Mai Linh rời đi.
Mai Linh dựa người lên ghế sofa, mặt cô ngơ ngác, không có bất cứ một biểu cảm nào.
Sinh con với thằng đàn ông đấy ư?
Thật là nực cười!
Sao cô lại có thể sinh con cho một người đàn ông mình không yêu được chứ?
Suốt cuộc đời này, cô cũng sẽ không sinh con đâu.
Nếu không sinh cho Thẩm Tứ, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Mai Linh đưa tay ra, sờ lên má cô, cô đã ba mươi tuổi rồi.
Những năm tháng đẹp nhất, cứ thế trôi qua rồi.
Không sao cả, dù sao bây giờ cũng không kém lắm.
Giờ cô đi tìm phi công trẻ, hầu như đều là có chút bóng dáng của Thẩm Tứ.
Biết sao đây, cô đã không thể yêu mẫu người đàn ông khác nữa rồi.”
Còn thằng chồng trên danh nghĩa kia, cho anh ta cút cút đi càng xa càng tốt!
Dù sao trong tay cô cũng không thiếu tiền, nhiều lúc cô còn lấy danh nghĩa anh ta làm một số việc, cho dù bên cạnh anh ta có vợ hai vợ ba hay vợ bốn, cô hoàn toàn không bận tâm.
Bởi vì không hề yêu, vì vậy sao lại bận tâm chứ?
Trước đây cãi nhau là vì còn muốn giữ thể diện, bây giờ thì còn thể diện gì chứ?
Hô hô hô
Thật ra cứ trơ mặt ra mà sống lại càng cảm thấy tốt hơn, ít ra không còn ấm ức như trước đây nữa.
Mai Linh đứng ngay dậy, cô xách chiếc túi Hermes mới mua, quay người đi lấy xe ô tô đến quán bar uống cho say.
Đêm nay, có lẽ cô sẽ có những thu hoạch lớn khác cũng nên?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...