Thẩm Hà gật đầu: “Nếu không muốn về thì đừng về nữa.
Bản thân ông ta không hề nuôi anh ngày nào.
Năm đó, còn muốn hại mợ Tư nữa, suýt nữa thì hại chết cả anh.
Bây giờ già rồi, muốn anh về, muộn rồi.
Với lại, Mai Linh chẳng phải con gái ông ta sao? Tại sao không bảo cô ta về?”
Tư Nhiên lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa.
Chuyện này, anh không thể để mẹ đau lòng.”
Thẩm Hà gật đầu: “Đúng đấy, ông ta gây tổn thương cho mợ Tư nặng đến thế.
Vì vậy, anh có oán hận cũng là chuyện bình thường.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía vắng người, Tư Nhiên nói: “Không chỉ là như vậy đâu.
Bây giờ chả phải anh đã nắm toàn bộ quyền của Mai gia trong tay rồi sao?”
Thẩm Hà gật đầu: “Thế thì cũng sao chứ?”
“Ý của Mai gia là, muốn anh kế nhiệm Tổng tài.” Tư Nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn Thẩm Hà: “Tiểu Hà, anh có nên nhận chức Tổng Tài này không?”
Thẩm Hà đột nhiên ngơ ngác.
Trước đây Tư Nhiên chỉ khống chế mạch kinh tế của Mai gia, nhưng không xử lý bất cứ vấn đề nào cụ thể.
Đối với Tư Nhiên và Thẩm Hà mà nói, chuyện này thật sự là rất lớn.
Chưa nói đến việc, Tư Nhiên vừa tròn 18 tuổi, vừa đến tuổi thành niên, nhận chức Tổng tài thật sự có hơi sớm.
Với lại, nhận chức Tổng Tài có lẽ là phải có điều kiện.
Một trong những điều kiện, có lẽ chính là tiếp quản từ tay Mai Tùng Lâm.
Mà tiếp quản từ tay Mai Tùng Lâm, thì phải có cái lý do rõ ràng.
Việc bố truyền lại cho con, chính là cái lý do tốt nhất, cũng là lý do thuyết phục mọi người nhất.
Nhưng, đây lại chính là thứ mà Tư Nhiên không muốn nhất.
Bây giờ Tư Nhiên nói vấn đề này ra, Thẩm Hà cũng cảm thấy rất khó xử.
Tất nhiên là Thẩm Hà biết Tư Nhiên đã bỏ ra biết bao tâm huyết vào Mai gia, những ngày tháng đó, chưa đêm nào Tư Nhiên được ngủ ngon, ngấu nghiến đọc các thể loại sách khác nhau, nếu không thì là dính lấy người nhà, học hỏi các loại kiến thức.
Sau khi tích lũy đủ kiến thức, mới ra tay xử lý Mai Tùng Lâm.
Nhưng giờ đột nhiên bảo Tư Nhiên bỏ hết tất cả những nỗ lực trước đây, đi nhận ông bố Mai Tùng Lâm này, rõ ràng là trái ngược lại với ý nguyện ban đầu.
Bản thân Tư Nhiên cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Đặc biệt là hôm nay nhìn thấy sự khác biệt giữa mình và Hoàng tử Joel, Tư Nhiên càng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, khiến bản thân có tư cách mang lại hạnh phúc cho Thẩm Hà.
Vì vậy, nhanh chóng tiếp quản Mai gia, trở thành Tổng Tài của Mai gia, chính là con đường tắt nhanh nhất.
Nhưng, còn về phía mẹ.
“Để anh suy nghĩ thêm đã.” Tư Nhiên nói rất thản nhiên: “Sẽ có cách thôi.”
Thẩm Hà cũng gật đầu theo: “Anh Tiểu Nhiên, anh đừng lo lắng.
Bất luận là xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ giúp anh.”
Tư Nhiên cười nhẹ một cái, sao anh lại nỡ để Tiểu Hà bận tâm đến việc của mình chứ?
Cùng thời điểm này tại Mai gia, Mai Tùng Lâm thật sự là đang ốm.
Ông ốm mấy ngày rồi, nằm trên giường truyền nước, sắc mặt rất vàng, rõ ràng là bệnh không nhẹ.
Mai phu nhân ở cạnh chăm sóc, đang lặng lẽ lau nước mắt.
“Khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa chết đây.” Mai Tùng Lâm lập tức trở nên nóng nảy,
Từ mấy năm trước, Tư Nhiên sau khi nắm hết mạch kinh tế của Mai gia, tính cách Mai Tùng Lâm ngày càng trở nên nóng nảy.
Nhìn thấy đứa con trai duy nhất của mình, càng ngày càng xuất sắc, nhưng lại không thể nhận nhau.
Tâm trạng đó.
“Nếu không, hay gọi Mai Linh quay về vậy.
Dù sao thì nó cũng là con gái của ông.” Mai phu nhân đang năn nỉ van xin nói: “Mấy năm gần đây, Mai Linh ở ngoài cũng rất vất vả.
Thằng chồng đấy của nó, đối xử với nó không tốt chút nào.”
Từ sau khi Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ kết hôn, Mai Linh mới thật sự không hy vọng nữa.
Mai Linh Sau khi không hy vọng nữa, tốt nghiệp xong là rời khỏi thành phố, sau đó dưới sự tác hợp của gia đình hoặc có thể nói là mệnh lệnh, lấy chồng cách xa nhà ngàn dặm
Vốn đã không yêu nhau mấy, chỉ đơn thuần là kết hôn vì phải kết hôn, nên cuộc sống hôn nhân sau khi cưới nhạt như nước.
Không lâu sau người đàn ông đó đã có bồ ở bên ngoài.
Mai Linh cũng giả vờ coi như không biết, tiếp tục sống cuộc sống của mình.
Rồi một ngày, kẻ thứ ba kia vào tận nhà, đánh nhau với Mai Linh, lần này coi như là chính thức phanh phui mọi chuyện ra.
Sau khi phanh phui mọi chuyện ra, Mai Linh cảm thấy mình bị mất mặt, rồi cô đi tìm chồng lý sự.
Rồi tìm đến cả bố mẹ chồng, ai ngờ bố mẹ chồng cô biết chồng có bồ ở ngoài từ lâu rồi.
Mai Linh tìm họ nói cho ra nhẽ, bố mẹ chồng nói, không đẻ được một đứa con nào, muốn cho nhà bà đứt đường con cháu sao.
Mai Linh tức quá ốm một trận khá nặng.
Mai phu nhân đến thăm con gái, đau lòng quá khóc gần chết.
Mai Linh yêu cầu ly hôn, Mai phu nhân sống chết không đồng ý, bà vừa khuyên vừa nói cuối cùng là lấy cái chết ra ép, Mai Linh đành phải nhịn nhục sống tiếp.
Quan điểm của Mai phu nhân chính là như vậy: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Ừ, đúng, chính là những quan niệm cổ hủ của thời phong kiến, bà đều thừa hưởng rất tốt.
Đây cũng chính là lý do vì sao đối với con của Tư Y Cẩm và Mai Tùng Lâm, bà không hề trách móc, ngược lại còn trách bản thân không đẻ được cho Mai gia đứa con trai, vì vậy mới không chỉ một lần, mà nhiều lần quỳ gối van xin, khiến mình trở nên thấp hèn như vậy.
Bây giờ bà lại giáo dục con gái mình đúng như vậy.
Thấy Mai Linh muốn ly hôn, bà khóc kêu trời kêu đất nhất quyết không đồng ý.
Thấy thái độ của Mai phu nhân như vậy, cả nhà bên nhà chồng Mai Linh, lại càng vênh váo hơn.
Mai phu nhân lúng túng không biết làm gì, để lại một khoản tiền lớn cho Mai Linh, sau đó cứ thể rời đi luôn.
Mai Linh sau khi khỏi bệnh, cảm thấy thất vọng hoàn toàn.
Không nghe lời mẹ nữa, cũng chẳng níu kéo trái tim của người chồng nữa, cầm số tiền mà Mai phu nhân cho, bắt đầu ăn chơi tìm thú vui bên ngoài.
Khi bị gia đình nhà chồng biết chuyện, Mai Linh cũng chỉ nói đúng một câu: “Có giỏi thì ly hôn đi!”
Thật là trùng hợp, cả nhà họ thật sự cũng không muốn ly hôn.
Hai gia đình kết duyên cuộc hôn nhân chính trị, cổ phiểu hai bên đều cùng nắm giữ, nếu ly hôn, vậy thì rắc rối rồi.
Vì vậy, Mai Linh và chồng cô cứ thể mạnh ai nấy chơi, chẳng ai quản đến ai cả.
Cái nhà đó, không phải chồng đi, thì là Mai Linh không về nhà, lạnh tanh đến nỗi không ra thể thống gì cả.
Giờ Mai Tùng Lâm bị bệnh, cũng không cho Mai Linh về nhà, đó là bởi vì ông chê Mai Linh làm mất mặt Mai gia nhà ông.
Dù sao, Mai gia vốn là gia đình sỹ diện nhất mà.
Tuy họ chuyên làm những chuyện mất mặt.
Nhưng Mai Tùng Lâm chưa bao giờ cảm thấy như vậy!
Ông cảm thấy tất cả những điều ông làm đều là đúng hết! Nhưng Mai Linh chơi bời ở ngoài, làm mất mặt Mai gia là sai!
Vì vậy, Mai Tùng Lâm dù có ốm sắp chết rồi, cũng không cho Mai Linh về nhà gặp mặt một lần.
Mai Linh cũng không muốn miễn cưỡng ông.
Nếu Mai gia không cho cô về, vậy thì cô cũng không về nữa.
Dù sao, lúc đó khi cô kết hôn, đã mang theo không ít của hồi môn, thêm vào số tiền Mai phu nhân để lại, bản thân cô lại đầu tư kinh doanh nhỏ, trong tay cũng không thiếu tiền tiêu.
Vì vậy, cuộc sống của cô cũng coi như là sung túc.
Mai Tùng Lâm nghe vợ mình nói vậy, tính nóng nảy lại tăng lên: “Nó còn muốn quay về sao? Còn thấy chưa đủ mất mặt hả? Mai gia tôi không cần loại mất dạy như nó!”
Mai phu nhân vừa nghe cái đã bắt đầu lau nước mắt: “Dù sao nó cũng là con gái của ông mà! Sao ông lại nỡ nói nó như vậy chứ? Nó cũng là bị ép buộc không còn cách nào!”
“Đây là con gái tốt do bà dạy dỗ đấy.” Mai Tùng Lâm càng nói càng kích động: “Bà nhìn xem, Tư Nhiên! Người ta mới có 18 tuổi! Cả công ty đều bầu chọn nó làm Tổng Tài kế nhiệm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...