Mộc Thanh muốn đi lên chặn lại bà Cung Trân, nhưng cô đâu còn sức lực nào nữa?
Cô đã bị bỏ đói mấy ngày liền.
Lúc cô bị nhốt vào đó, vẫn còn sức lực, cô không ngừng chửi bới.
Sau đó là van xin.
Sau đó là không có sau đó nữa.
Cô chỉ có nước, không có đồ ăn.
Muốn ăn ư?
Dưới tầng hầm chỉ có rắn và chuột, còn có cả rán nữa.
Mộc Thanh hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn không đủ can đảm để ăn những thứ đáng sợ đó, với lại những thứ đó vẫn còn đang sống.
Bà Cung Trân tính toán được mức chịu đựng thấp nhất của Mộc Thanh, vào khoảnh khắc cô gần sụp đổ, mới lôi cô từ dưới tầng hầm lên.
Rõ ràng có thể thấy được, lúc này Mộc Thanh không hề còn sức chiến đấu nữa.
Sau khi bà Cung Trân rời đi, có người đưa cho Mộc Thanh một cốc sữa bò.
Cuối cùng Mộc Thanh cũng nhìn thấy thực phẩm, cô loạng choạng bò dậy từ dưới đất, không còn một chút lòng tự trọng nào cầu xin đối phương đưa cho mình cốc sữa bò.
May là người hầu không làm khó cô, đã đưa cho cô cốc sữa bò.
Mộc Thanh uống từng ngụm từng ngụm hết toàn bộ sữa bò vào bụng mình, những giọt còn dính trên thành cốc, cô cũng muốn liếm hết sạch.
Khi người hầu thu lại cốc, cô vẫn còn ôm lấy cốc không chịu buông tay.
Người hầu đưa bản hợp đồng đến trước mặt Mộc Thanh, rồi nói: “Ký tên đi.
Cô biết đấy, cho dù cô không ký tên, cô cũng không ra khỏi cánh cửa này đâu.
Ba ngày trước, gia đình cô đã thông báo cô mất tích rồi, chắc không lâu nữa, sẽ có người đến chứng minh cô tử vong ngoài ý muốn, hộ khẩu của cô sẽ bị hủy bỏ, cô chỉ là dân đen trong nước.
Cô không có chứng minh thư, không ra khỏi cửa được, không đi tàu xe được, không dùng được thẻ ngân hàng.
Cho dù cô đi làm thuê cũng không có ai thuê cô đâu.”
Mộc Thanh cảm thấy thật sự tuyệt vọng.
Người nhà của cô, vì tiền, đã thật sự từ bỏ cô rồi sao?
Cô run rẩy cầm lấy túi tài liệu, xem kỹ lại một lần nội dung ghi trong hợp đồng.
Đúng thật, bà Cung Trân đã cắt đứt hoàn toàn tất cả các đường lui của cô rồi.
Cô không còn sự lựa chọn nào nữa.
Bất luận là cô có đồng ý hay không, cô cũng không có đường lui nữa rồi.
Cho dù cô muốn nhận lại con trai của mình, nhưng cô không có hộ khẩu, tòa án sao có thể ủng hộ cô chứ?
Giây phút này, Mộc Thanh cuối cùng cũng nhận ra được sự khác biệt một trời một vực giữa giai cấp với giai cấp, đó là một cái ngưỡng cô không bao giờ có thể vượt qua được.
Đó là sự tồn tại không bao giờ có thể kháng cự được, trong cuộc đời này, suốt cuộc đời này của cô.
Cô vẫn còn sống sót, đúng là phải cảm ơn Phạm Đinh Đinh.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Mộc Thanh run rẩy, ký tên mình lên những giẫy tờ đó.
Vừa ký xong, cô vứt luôn cái bút lông trên tay xuống.
Cô biết rằng, cuộc đời này của cô, thật sự đã xong rồi.
Bà Cung Trân không hề để ý đến chuyện của Mộc Thanh, sau khi thuộc hạ bẩn báo kết quả, bà chỉ xua xua tay, rồi cho thuộc hạ đi chấp hành nhiệm vụ.
Trước mắt, bà còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó chính là tổ chức tiệc sinh nhật 5 tuổi cho hai đứa cháu, đến Cảnh Hoa Trang Viên ăn mừng thôi.
Tất nhiên, còn phải chuẩn bị lễ cưới cho Phan Nhuận và Phạm Ly nữa chứ.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Chớp mắt cái đã đến sinh nhật của Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh, Thẩm Mạch và Thẩm Viễn, vào ngày này, Cảnh Hoa Trang Viên náo nhiệt đến nỗi không còn gì để tả.
Tất cả mọi người đều đến hết, tuy không phải sinh nhật của Thẩm Hà, nhưng con là chị cả, nên ánh hào quang của con đã vượt hết tất cả mọi người.
Bốn thọ tinh nhỏ, rất ngoan ngoãn quy củ đi theo sau, nghe lệnh chỉ huy của Thẩm Hà.
Lời nói của Thẩm Hà, còn tác dụng hơn các bậc phụ huynh.
Hạ Thẩm Châu và Văn Giản Thanh chỉ hơn họ có mấy tháng, nhưng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hết.
Hạ Thẩm Châu mấy lần đều không kìm nổi kể khổ với Văn Giản Thanh: “Nếu anh cả về thì tốt biết mấy, có anh cả ở đây, chị cả sẽ không dám bắt nạt em nữa rồi.”
Văn Giản Thanh lập tức dập tan giấc mơ của anh em tốt: “Bạn nghĩ nhiều rồi! Nghe nói anh cả chiều chị cả nhất đấy! Khi chúng ta còn chưa ra đời, anh cả đã cho hết chị cả tiền tiêu vặt của mình rồi, bạn còn muốn anh cả chống lưng cho bạn ư? Bạn đang nằm mơ hả!”
Vì vậy, Hạ Thẩm Châu cùng là năm tuổi rưỡi với Văn Giản Thành, càng cảm thấy tuyệt vọng hơn!
Kiếp này đều phải sống trong nỗi ám ảnh của chị cả Hạ Thẩm Hà rồi!
Trời ơi, anh rể ơi! Anh mau xuất hiện đi, hãy rước chị cả nhà chúng tôi đi nhanh nào!
Nhưng mà, Hạ Thẩm Duệ giờ đang tăng cường học tập và rèn luyện ở nước ngoài, không có thời gian quay về giải cứu các anh em đang trong khói lửa này đâu.
Anh rể của các em ư, Hoàng tử Joel, bây giờ cũng căng thẳng rèn luyện và học tâp, cũng không có thời gian yêu đương.
Cứ như vậy, dưới sợ đàn áp của bà chị cả dữ tợn này, thời gian cứ thế trôi đi thêm mấy năm.
Trong mấy năm này, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.
Không lâu sau Tư Y Cẩm sinh hạ đứa thứ 3, Hạ lão phu nhân cuối cùng qua đời vì tuổi quá cao, bà ra đi êm đềm trong giấc ngủ.
Hạ Thẩm Duệ nghe tin này, tạm dừng việc học và việc tập luyện, trở về Hạ gia với thân phận chắt trưởng, về dự đám tang 3 ngày.
Toàn bộ Hạ gia đều trong bầu không khí đau buồn, các tờ báo chính thống của thành phố, đều cùng đăng bản cáo phó.
Thẩm lão phu nhân ở nơi Đông Bắc xa xôi, nhốt mình trong phòng đau buồn đến cả tháng.
May có người nhà nghĩ mọi cách an ủi, Thẩm lão phu nhân mới bước ra khỏi nỗi ám ảnh.
Năm thứ hai sau khi Hạ lão phu nhân qua đời, Phan Nhuận có thai, năm thứ ba cô sinh hạ một cô công chúa, đặt tên Phạm Vũ.
Phạm Thành và Đông Tiểu Tiểu vẫn không kết hôn, mối quan hệ giữa hai người, cũng tốt hơn trước đây rất nhiều, cơ hội cả nhà ba người bên nhau ngày càng nhiều hơn.
Cùng năm, Thẩm Nhất cuối cùng cũng lấy vợ, vợ anh là giáo sư đai học.
Thẩm Ngũ vẫn đang tiếp tục yêu đương, chưa có ý định kết hôn.
Năm Thẩm Hà 15 tuổi, Học viện Quý tộc Duệ Hà một lần nữa mở rộng, bắt đầu chiêu sinh học sinh giai cấp trung sản, và lên sàn chứng khoán tại Mỹ và HongKong.
Tài sản cá nhân của Thẩm Thất đạt hơn trăm tỷ USD.
Cô lọt vào top 10 những người phụ nữ giàu có nhất toàn cầu năm đó.
Tài sản cá nhân của Tư Y Cẩm cũng nước lên theo thuyền, tài sản của cô đã ngang bằng với Thẩm Tứ.
Vào năm Tư Nhiên 15 tuổi, thần bất tri quỷ bất giác một phát lấy hết tài sản của Mai gia, nắm trọn quyền lớn của Mai gia trong tay mình, câu chuyện này đã trở thành chủ để khiến người ta bàn tán nhiều nhất trong năm.
Năm Thẩm Hà 16 tuổi, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyện sau 5 năm chịu tang, chính thức lên chức Hạ lão tiên sinh và Hạ lão phu nhân, Thẩm Thất lên chức Hạ gia phu nhân, chủ quản tất cả quyền lớn trong nhà.
Hạ Nhật Ninh với thân phận chủ nhân Hạ gia kiêm Tổng tài và Chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Thị, có ý định gọi con trai đang ở nước ngoài trở về, đào tạo con trở thành Tổng Tài kế nhiệm của Hạ thị.
Vì vậy vào trước đêm sinh nhật lần thứ 16 của Thẩm Hà và Thẩm Duệ, Hạ Thẩm Duệ chính thức trở về.
Con trưởng Hạ gia kiêm người thừa kế số một Hạ Thẩm Duệ về nước, tin tức này đã chiếm hết các đầu báo trong nước và ngoài nước.
Khi Hạ Thẩm Duệ lên 5 tuổi, được Hạ gia đưa sang nước ngoài thực hiện nhiều khóa đào tạo bí mật, hội tụ sở trường của bách gia, thời gian tập luyện lên đến 11 năm
Lần này trở về, không biết sẽ mang lại điều ngạc nhiên nào cho mọi người đây.
Với lại, người đương gia của Hạ gia vẫn còn trẻ tuổi sung sức, dưới sụ dẫn dắt của anh, chắc chắn thành tựu của Hạ Thẩm Duệ sẽ không kém đâu.
Ba đứa con của Hạ gia, đứa nào cũng rất xuất sắc.
Không ít gia tộc trên khắp thế giới, còn mở lời gợi ý với Hạ gia, có ý định muốn kết duyên với Hạ gia.
Bất luận là Hạ Thẩm Duệ hay là Hạ Thẩm Hà, đều trở thành người được săn đón nhiều nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...