Mộc Thanh cũng không hề từ chối những thứ này.
Đây vốn dĩ đều là những thứ mà cô ta nên nhận được.
Chỉ là, bây giờ cô ta còn muốn nhiều hơn nữa.
Phạm Ly nói: “Năm năm nay, cô cũng đã tận tâm tận lực chăm sóc Phạm Đinh Đinh.
Từ nay về sau, cô phải rời xa Phạm gia, cô hãy tìm một đối tượng tốt để kết hôn rồi sống thật hạnh phúc đi.”
Nói xong, Phạm Ly đứng dậy đi rời khỏi đó.
“Phạm Ly.” Mộc Thanh lập tức gọi hắn lại: “Hôm nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.
Anh có thể ăn một bữa cơm với em không? Chỉ một bữa cơm thôi.
Em không hề nói với Phạm Đinh Đinh là em sắp rời khỏi đây, đến lúc đó, anh có thể nói với nó rằng em thôi việc rồi không? Chắc chắn thời gian đầu nó sẽ không thích ứng được.
Vì thế, em đã chuẩn bị cho nó một số thứ, giúp nó làm quen với một bảo mẫu mới.”
Thấy Mộc Thanh đã sắp xếp rất chu đáo, cuối cùng trong lòng Phạm Ly cũng xuất hiện cảm giác mắc nợ đối với cô ta, vì vậy, hắn lại xoay người ngồi xuống.
Mộc Thanh rót cho Phạm Ly một ly rượu rồi nói: “Trước đây, em không có cơ hội ăn cơm riêng với anh, hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.”
“Sao cô lại suy nghĩ cẩn thận như thế?” Phạm Ly dựa người vào chiếc ghế, hắn nói: “Sao bỗng nhiên cô lại từ bỏ?”
“Có kiên trì hơn nữa thì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi.” Khóe mắt của Mộc Thanh buông xuống để Phạm Ly không thể phát hiện ra sự nham hiểm trong mắt mình, cô ta thấp giọng nói: “Năm năm rồi, đã tròn năm năm rồi, đã đến lúc nên đạt được kết quả rồi.
Em đã không còn nhiều thời gian để phung phí nữa.
Phạm Đinh Đinh họ Phạm, hơn nữa còn được để tên lên gia phả của Phạm gia, em vĩnh viễn không thể mang nó đi được.
Mà chiếc ghế thiếu phu nhân của Phạm gia sao đến lượt em ngồi lên chứ? Vì vậy, cho dù có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ vô ích mà thôi, chi bằng em cứ thẳng thừng buông tay đi còn hơn.”
Mộc Thanh đưa ly rượu trong tay cho Phạm Ly, cô ta cũng tự cầm một ly rượu lên rồi nói: “Cạn xong ly rượu này thì những chuyện đã qua đều sẽ chỉ như mây khói.”
Phạm Ly cũng không nghĩ gì khác, hắn cầm ly rượu lên rồi uống một hơi cạn.
Mộc Thanh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi đặt ly rượu xuống.
“Nếu như cô đã suy nghĩ cận thẩn rồi, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.” Phạm Ly nói: “Cô còn muốn gì nữa thì bây giờ cứ nói luôn đi.
Chỉ cần tôi có thể lầm thì nhất định tôi sẽ dốc lòng giúp đỡ.”
“Vậy anh có thể bảo những người khác tránh mặt được không, em thực sự có một số chuyện muốn nhờ anh giúp.” Mộc Thanh nhìn thấy Phạm Ly cởi chiếc cúc nơi cổ áo ra thì cô ta liền biết rằng thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Phạm Thành phất tay một cái, những người khác từ từ rời khỏi gian phòng, hắn nói với Mộc Thanh: “Được, bây giờ cô có thể nói được rồi.”
Mộc Thanh cầm lấy ly rượu, cô ta định chờ thuốc ngấm hơn một lúc nữa rồi mới ra tay nên liền tìm một đề tài để kéo dài thời gian: “Thực ra, em cũng không có gì cần đòi hỏi nữa, số tiền anh đưa cho em đã đủ để em sống cả đời rồi.”
Phạm Ly kiên nhẫn chờ cô ta nói hết.
“Thực ra, nếu như em nói em còn muốn đòi hỏi thêm một điều quá đáng thì cũng thế thôi.” Mộc Thanh chầm chậm ngẩn đầu lên, cô ta không hề che đậy lòng tham trong mắt: “Không biết hôm nay anh có thể làm em hài lòng một chút được không?”
Cùng lúc đó, trong căn phòng bên cạnh, Phan Nhuận đang ăn cơm cùng với một nhà sản xuất.
“Này! Tiểu Nhuận, hình như tôi vừa nhìn thấy bạn trai cô cũng đến nhà hàng này.” Nhà sản xuất vừa cười vừa nói với Phan Nhuận: “Bây giờ cả thế giới đều đang nhìn vào tình cảm thắm thiết của hai người, ngày nào cũng bị tình yêu ngọt ngào của hai người làm cho nghẹn chết.
Hai người đã yêu nhau năm năm trời rồi mà sao vẫn chưa kết hôn.”
Phan Nhuận khẽ mỉm cười: “Chắc anh ấy đang bàn chuyện làm ăn đấy? Em và anh ấy đều có việc cần làm, sao có thể hôm nào cũng dính lấy nhau chứ? Chuyện kết hôn thì cứ để thuận theo tự nhiên, không nên miễn cưỡng.
Hơn nữa, em cảm thấy em vẫn còn trẻ, còn chưa đến bốn mươi mà.
Chẳng phải trong giới chúng ta có nhiều chị đại hơn bốn mươi tuổi mới kết hôn đấy ư? Bây giờ, em muốn phát triển sự nghiệp của mình đã, phụ nữ mà, dù sao vẫn cần phải có một chút sự nghiệp để bản thân được sống thoải mái hơn.”
Nhà sản xuất gật đầu nói: “Em nói cũng rất có lý.
Nếu như em không phải là ảnh hậu quốc tế thì có lẽ em cũng không có cơ hội lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc giải trí Phạm Thị đâu.”
“Được rồi, chúng ta ăn thôi.
Bữa cơm hôm nay em mời.” Phan Nhuận vừa cười vừa nói: “Sau này, em sẽ phải làm phiền bên phía các anh nhiều, mong anh chiếu cố em nhiều hơn!”
“Không dám, không dám.” Nhà sản xuất và Phan Nhuận đã quen biết nhau khá lâu, hắn ta đã nhìn thấy Phan Nhuận đi lên từng chút một, vì vậy hắn ta đánh giá rất cao nhân phẩm của Phan Nhuận.
Lúc đang ăn cơm, Phan Nhuận đẩy ghế ra rồi nói: “Em đi toilet một chút.”
“Được.” Nhà sản xuất cũng không khách sáo với cô.
Phan Nhuận xách túi ra đi ra, vừa ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy trợ lý và đám vệ sĩ của Phạm Ly đang đứng chờ ngoài cửa.
“Cô chủ Phan!” Trợ lý của Phạm Ly nhìn thấy Phan Nhuận thì lập tức trở nên luống cuống.
Phan Nhuận gật đầu rồi vẫn cười rất ung dung: “Phạm Ly cũng ăn cơm ở đây à?”
“Vâng.” Trợ lý của Phạm Ly trả lời một cách ấp a ấp úng: “Nhưng mà...”
“Tôi không quản chuyện của anh ấy.
Các cậu chăm sóc anh ấy nhé, đừng để anh ấy uống nhiều.” Nói xong câu này, Phan Nhuận xoay người đi vào toilet.
Sau khi quay về từ toilet, phục vụ nói với Phan Nhuận rằng nhà sản xuất đã thanh toán sau đó về trước rồi.
Điều này làm cho Phan Nhuận chẳng biết làm sao nữa.
Đã nói là cô mời rồi mà cuối cùng vẫn để đối phương giành trước.
Chỉ có thể để lần sau mời vậy.
Dù sao, lần này cô đã nhờ hắn ta ra mặt để giúp đỡ nên sau này còn rất nhiều cơ hội.
Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì bỗng nhiên Phan Nhuận nghe thấy tiếng hất bàn rất mạnh vâng lên từ phòng bên cạnh.
Rầm rầm, đồ đạc ở trong phòng đều vỡ đầy đất.
Đám trợ lý ngơ ngác nhìn nhau, nhưng mà không có lệnh của Phạm Ly nên không ai dám đi vào cả.
Họ chỉ có thể nhìn Phan Nhuận để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Phan Nhuận giơ tay lên gõ cửa:”Trong phòng không xảy ra chuyện gì chứ?”
Bên trong phòng lúc này, cơ thể của Phạm Ly trở nên nóng rát khó chịu.
Mộc Thanh đã cởi hết quần áo đứng trước mặt Phạm Ly, nước mắt lan ra đầy mặt: “Chỉ một lần mà cũng không được sao?”
“Thật buồn nôn.” Phạm Ly đỏ bừng cả mặt, ngọn lửa trong cơ thể hắn bùng lên, nhưng mà hắn vẫn cố gắng chịu đựng chứ không thèm chạm vào Mộc Thanh.
Hắn thà rằng để cơ thể nổ tung rồi chết cũng không muốn chạm vào một người phụ nữ ghê tởm như thế.
Năm năm trước, Đông Tiểu Tiểu đã dùng cách này để gài bẫy Phạm Thành.
Chỉ là năm năm trước, Phạm Thành giả bộ từ chối.
Bây giờ Mộc Thanh cũng dùng cách này với hắn ư?
Ha ha ha.
Mơ mộng hão huyền!
Lời nói của Phạm Ly làm cho Mộc Thanh bị đả kích nặng nề, cô ta không khống chế được mà hỏi: “Tại sao? Rõ ràng em còn trẻ, lại rất xinh đẹp, em còn là người sinh ra Phạm Đinh Đinh, tại sao anh lại không thèm để ý đến em?”
“Vốn dĩ cô còn rất nhiều cơ hội.” Phạm Ly cực kỳ giận dữ: “Nhưng mà tất cả những thứ này đều đã bị cô chôn lấp cả rồi! Mộc Thanh, cô sẽ phải hối hận và trả giá về hành động ngày hôm nay! Cô nghĩ là Đông Tiểu Tiểu có thể làm được thì cô cũng có thể ư? Đúng là một ả phụ nữ mơ mộng hão huyền, thực sự không thể nào bì được với những người phụ nữ được học hành đàng hoàng.
Chí ít, Đông Tiểu Tiểu còn biết xấu hổ, cho đến nay cô ta cũng không hề đòi hỏi Phạm Thành chút danh phận nào.
Còn cô, quá tham lam!”
“Được, được, anh muốn nói gì cũng được.
Nhưng bây giờ anh chắc chắn không cần em ư? Đây là một bài thuốc bí truyền của cung đình, nếu như trong vòng một giờ mà không được thỏa mãn thì cả đời này của anh coi như xong rồi!” Mộc Thanh cũng nổi nóng: “Phạm Ly, cho dù anh muốn về nhà tìm Phan Nhuận, thì cũng không kịp nữa rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...