Mạc Ca nắm lấy tay El, tiếp thêm cho cô sức mạnh tinh thần.
Thẩm Lục quay đầu nói với Sùng Minh: “Uống nước nhớ nguồn.
Nếu không phải năm đó ông ấy cứu cô và ba, thì bây giờ cũng chẳng có chúng ta rồi.”
Hạ Nhật Ninh gật đầu, Mạc Ca cũng gật gù tán thành.
Mạc Ca một tay bế con, một tay ôm vợ, xúc động nói: “Tôi là người phải cảm ơn ông ấy nhiều nhất.
Nếu không có ông ấy cứu giúp, thì tôi đâu có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ?”
“Chúng cháu cũng vậy mà?” Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục cùng đồng thanh.
Dường như Sùng Minh cũng hiểu đôi chút, hắn gật đầu nói: “Chỉ cần những chuyện em cho là đúng, thì anh sẽ làm chuyện đó.”
Cho dù hắn không hiểu ân nghĩa của người ta thì có làm sao?
Chỉ cần chuyện Thẩm Lục muốn hắn làm, thì hắn đều nghe theo Thẩm Lục.
Hắn chỉ cần bảo vệ tốt Lục Lục và trái tim thâm tình kia, như vậy là đủ rồi.
“Việc này không nên chậm chễ, chúng ta mau đi thôi.” El nói: “Người bác này không chỉ là ân nhân của cô, mà còn là họ hàng của nhà họ Lâm.
Chỉ là quan hệ có hơi xa, đến đời của chúng ta, cơ bản là không còn chung huyết thống nữa rồi.
Theo vai vế, cô vẫn phải gọi một tiếng bác.”
Thẩm Thất gật đầu: “Cháu hiểu rồi.
Chúng cháu phải gọi là ông.”
“Đúng vậy.” El quay đầu nhìn Sùng Minh: “Những người khác thì cô không nói, cô chỉ dặn dò cháu một chút.
Trước kia ông bác này là một người hùng.
Tuy bây giờ đã ốm yếu già cả, nhưng cô hy vọng chúng ta vẫn kính trọng và tôn trọng ông ấy như cũ.
Sùng Minh, hôm nay cô lấy thân phận là một người cô, mong cháu kiềm chế tính tình.
Bởi vì, hồi còn trẻ ông bác này là một người rất lợi hại, ông ấy có thể cảm nhận được cháu không giống bọn cô.”
Sùng Minh gật đầu: “Vâng thưa cô.”
Lúc này El mới cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi qua đó thôi.”
Mọi người lại lên đường, lái xe đến một viện dưỡng lão vô cùng hẻo lánh.
Viện dưỡng lão nằm ở vùng nông thôn, lưng dựa vào núi, bên dưới có một dòng suối bao quanh.
Nhưng hoàn cảnh sống không tồi, chỉ là quá ít người sinh sống ở đây, nên nơi này rất vắng vẻ, hiếm người qua lại.
Phần lớn là những người già neo đơn sống trong viện dưỡng lão này, được nhà nước trợ cấp, rồi được đưa vào viện dưỡng lão.
Lâm Tu cũng là một trong những người đó, có điều, ông là người duy nhất vào viện dưỡng lão bằng chính tiền lương hưu của mình.
Một ông lão gần chín mươi tuổi, gần đất xa trời.
Nhưng dù có hom hem ốm yếu thì đầu óc ông vẫn vô cùng minh mẫn.
Khi đám người Thẩm Thất xuất hiện trước mặt ông, đôi mắt mờ đục của ông dừng lại ở trên người Thẩm Thất và El hồi lầu, rồi mới nhìn về phía bốn người Hạ Nhật Ninh, Thẩm Lục, Sùng Minh và Mạc Ca.
“Bác, cháu là cô bé được bác cứu trong trận động đất năm đó.
Bác còn nhớ không ạ?” El ngồi xổm xuống, dịu dàng lên tiếng: “Năm đó, bác là một người lính trinh sát xuất sắc, lúc được nghỉ phép về nhà thì gặp trận động đất lớn.
Trong thời khác hung hiểm, bác bất chấp mọi hiểm nguy, lao vào cứu cháu và anh trai từ trong căn nhà sắp sập.
Giây phút bác rời khỏi căn nhà, thì nó cũng đổ ập xuống, ba mẹ cháu không còn cơ hội đi ra nữa.”
Ánh mắt Lâm Tu trở nên xa xăm, nghĩ ngợi thật lâu, mới lên tiếng: “Đã bốn mươi năm rồi.”
“Đúng ạ, đến bây giờ cũng đã năm mươi năm rồi.” El khẽ nói: “Cháu chính là cô bé năm đó, còn đứa bé trai chính là anh trai cháu, anh ấy cũng mất rồi.”
Thẩm Thất và Thẩm Lục nhanh chóng tiến đến, tự giới thiệu: “Ông Lâm, chúng cháu là con của ba Lâm Vũ Tường.
Chúng cháu đến muộn quá, bây giờ chúng cháu đến thăm ông đây.”
“Mấy đứa nhóc bé tí đã lớn bằng này rồi.” Lâm Tu nói xong câu này, liền im lặng hồi lâu.
“Ông Lâm, cảm ơn nghĩa cử cao đẹp năm đó của ông.” Hạ Nhật Ninh cũng lên tiếng cảm ơn.
Lâm Tu chỉ liếc Hạ Nhật Ninh một lần, không đáp lời hắn.
El nói rất đúng.
Tuy ông ấy đã già yếu nhưng trực giác vẫn rất chuẩn xác.
Ông mẫn cảm phát hiện ra Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh không giống những người khác.
Ông ấy không nói, không có nghĩa ông ấy không biết.
Dù bọn họ có kiềm nén hơi thở thế nào, cũng không thể che giấu sự cao quý trên người.
Lâm Tu không để ý đến Hạ Nhật Ninh, nhưng lại nói với El và Thẩm Thất: “Các cháu đến đây làm gì?”
El dè dặt trả lời: “Chúng cháu muốn đón bác về để phụng dưỡng, có được không ạ?”
Lâm Tu khẽ lắc đầu: “Không cần thiết.
Tôi có lương hưu, hơn nữa sống ở đây cũng rất tốt.”
El và Thẩm Thất nhìn nhau một cái.
Ông lão chỉ đáp lời hai người phụ nữ, còn những người đàn ông khác thì ông không nhìn lấy một lần.
Cho dù Hạ Nhật Ninh và Thẩm Lục có đẹp trai đến đâu thì ông ấy cũng không thèm liếc mắt.
Thẩm Thất giải thích: “Tuy hoàn cảnh ở đây rất tốt, nhưng dù sao thì điều kiện có chút thiếu thốn.”
“Điều kiện sống của năm đó còn kém hơn bây giờ, chẳng có gì không tốt cả.” Lâm Tu trả lời: “Ý tốt của các cháu tôi xin nhận, quay về đi, không cần đến đây nữa.
Một lão già sắp chết, có cái gì đáng để xem!”
Nói xong, ông xoay bánh xe lăn rời khỏi đó.
Nhìn bóng lưng đang dần đi xa của ông cụ, Thẩm Thất và El cũng không biết phải làm thế nào.
Viện trưởng viện dưỡng lão là một người vô cùng nhiệt tình.
Dù ông ta không biết đám người trước mắt là ai, nhưng từ cách ăn mặc của đối phương, ông ta cũng đoán được đây đều là những người có tiền.
Thế nên ông ta vô cùng nhiệt tình, hỏi gì đáp nấy.
“Viện trưởng, ông lão Lâm được đưa vào đây từ khi nào vậy?” El vô cùng thức thời đẩy một tấm thẻ ngân hàng qua, nói: “Nhiêu đây là chúng tôi ủng hộ viện dưỡng lão, mong ông đừng từ chối.”
Viện trưởng cười tươi như hoa, đâu nỡ từ chối, ông ta vui vẻ nhét tấm thẻ vào trong túi áo.
Viện trưởng trả lời: “Ông Lâm ấy à, từ mười mấy năm trước ông ấy đã được đưa vào rồi.
Trong nhà không còn người nào, đều đi nơi khác rồi.
Sau khi con trai duy nhất của ông ấy qua đời, nhà nước liền đưa ông ấy vào đây.”
“Vậy ông ấy không còn người thân nào khác sao?” Thẩm Thất hỏi.
“Còn có thể có ai nữa đây? Lúc trận động đất xảy ra, người thân khác của ông ấy đều sơ tán hết rồi.
Người chết năm đó nhiều như vậy, còn có mấy nhà là nguyên vẹn? Ngay cả nhà tôi, cũng mất một vài người.” Viện trưởng nói: “Sau động đất, đất nước xây dựng lại nhà cửa, được người ta giới thiệu thì ông ấy đi bước nữa, có được đứa con trai.
Hai mươi năm trước, bà cụ đi trước một bước, chỉ còn ông ấy và con trai sống nương tựa vào nhau.
Kết quả người con trai từ nhỏ đã yếu ớt, sau khi trưởng thành cũng không có khả năng sinh con dưỡng cái, hai người độc thân cứ sống bên nhau như vậy.
Mười năm trước à? Con trai ông Lâm bị bệnh nặng, tiêu hết số tiền tiết kiệm, đến căn nhà cũng bán mà cũng chẳng cứu được.
Ngày con trai qua đời, ông Lâm vô cùng đau đớn, không thể đi lại được nữa.
Sau đó nhà nước thấy ông không có người chăm sóc, liền đưa ông ấy đến chỗ này.
À mà, mọi người là gì của ông ấy vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...