Trưa ngày thứ bảy gia đình họ Phạm tề tựu bên bàn ăn. Vợ chồng Phạm Hoàng Bách lấy cớ con trai còn nhỏ nên xin phép không tham dự. Ông Nam vui vẻ rót rượu cho hai con trai lớn, nhìn tôi ông có vẻ hài lòng mỉm cười nói:
– Lâu lắm rồi ba mới có cảm giác vui thế này. Trước hết vì Vũ đã được minh oan, thứ hai cũng là vì Vũ đã nhớ lại mọi chuyện, không quên duy nhất một người cũng là người quan trọng nhất với con. Nâng ly!
– Con cảm ơn ba… Con nghĩ còn một nguyên nhân nữa ba ạ.
Vũ nâng ly, cùng cụng với ba và anh Lâm rồi nói tiếp:
– Từ tuần tới con sẽ về Kim Thành làm việc.
Cả ông Nam và bà Thanh đều ngạc nhiên, nhất thời bàn tay khẽ run ông Nam còn làm sóng sánh ly rượu. Bà Thanh thì ngơ ngác nhìn Vũ như chưa tin vào sự thật mà anh vừa nhẹ nhàng khẳng định, bà ấy quay sang tôi như tìm lời giải thích. Hai ông bà hẳn không thể ngờ có một ngày anh lại từ bỏ tất cả những gì bao năm gây dựng để trở về với ông bà.
– Thật… thật vậy à con?
– Vâng, con muốn thành lập một công ty chuyên về rượu, một nhà máy rượu, Kim Thành sẽ sản xuất ra loại rượu ngon nhất, được không ba mẹ?
Ông Nam đẩy gọng kính, xúc động đáp:
– Được… quá được con trai!
– Con cứ về Kim Thành, muốn làm gì cũng được.
Bà Thanh vun vén nói vào, gắp cho tôi miếng thịt gà hầm ngọt ngào nói:
– Cái Linh ăn đi này… nhìn mày gầy quá rồi đấy con ạ!
Tôi chỉ lịch sự cảm ơn, trong lòng nói ghét bà ta thì không hẳn mà chỉ cảm thấy chán ngán. Dẫu sao bà ta vẫn là mẹ đẻ của Vũ, tôi có muốn hay không vẫn phải làm con dâu bà.
Thái độ Lâm và vợ anh ta tôi không biết là thế nào, chỉ đoán hai người họ không vui, sắc mặt họ thoáng xấu đi nhưng tôi mặc kệ. Bọn họ sợ bị Vũ vào Kim Thành hất chân họ đi sao? Tôi không biết nữa, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều. Tôi đã nghe vài tin đồn không tốt về Lâm trong Kim Thành, có cả tin anh ta cố tình muốn chơi xấu Bách. Con người anh ta bề ngoài có vẻ sáng sủa thư sinh mà tính cách thì dường như không được như vậy.
– Chú Vũ kinh doanh bên ngoài thuận lợi như vậy, vào Kim Thành thì chú tính còn làm ngoài nữa không?
Ngọc Lan tỏ vẻ thờ ơ hỏi, Vũ khẽ nhếch miệng:
– Chuyện đó… có quan trọng không?
– Thì tôi lo cho sức khỏe của chú thôi… bận rộn bao việc, giờ lại bận rộn vì Kim Thành.
– Không cần chị phải lo.
Vũ đanh giọng đáp, tôi cười nói với Lan:
– Cảm ơn chị Lan đã quan tâm, vợ chồng em sẽ có cách sắp xếp phù hợp, đặc biệt sẽ không có ý định cùng gánh vác cả Kim Thành như anh Lâm và Bách đâu! Chúng em chỉ muốn đóng góp một phần công sức vào sự phát triển chung thôi!
Nét mặt Lâm có chút giãn ra, anh ta hơi gượng gạo hỏi:
– Thế… thế à? Chú nghĩ thế thật sao? Kim Thành rất cần lãnh đạo giỏi… cũng cần có người kế nhiệm hoặc… dự bị…
Vũ gật đầu, nâng ly về Lâm nói:
– Phải, Kim Thành có lãnh đạo giỏi như Bách và người kế nhiệm xứng đáng như anh thì đã quá đủ rồi. Em không gánh nổi cả thế giới đâu!
Đến lúc này tôi mới cảm thấy Lâm có chút thở phào, sắc mặt anh ta thoáng hồng trở lại. Bất giác tôi cảm thấy coi thường người làm anh như anh ta, trình độ chẳng bằng ai lại thích trèo lên đầu lên cổ người khác. Tôi có tìm hiểu sơ qua về ban lãnh đạo Kim Thành, ngoài hội đồng quản trị có ông Nam là chủ tịch thì người ở vị trí cao nhất là Phạm Hoàng Bách, xếp sau anh ta là Phạm Hoàng Lâm, còn một vị phó tổng nữa thì cũng đã có tuổi sắp nghỉ hưu, dự kiến sắp tới chỉ còn một phó tổng. Lâm lo lắng Vũ vào thay thế vị trí ông kia rồi tiến lên trên anh ta ở vị trí kế nhiệm cũng là hợp lý. Tổng giám đốc không phải lúc nào cũng là một người mà có thể vì lý do tín nhiệm hoặc lý do cá nhân mà dừng lại, lúc ấy phó tổng sẽ lên thay, lâu nay Lâm luôn chờ đợi ngày ấy thì phải. Là anh mà không giúp đỡ lại chờ sự sụp đổ của em mình, nghĩ thôi đã cảm thấy khinh bỉ anh ta. Vũ còn là em cùng cha cùng mẹ với anh ta, anh ta sợ Vũ được sự ủng hộ lớn của cả hai vợ chồng ông Nam mà một bước hất chân anh ta lên nắm quyền tổng giám đốc, nhất là khi Bách muốn từ chối vị trí này vì trong đầu con người ấy luôn có nhiều kế hoạch lại rất chăm lo cho gia đình nhỏ của anh ta. Lúc này nghe Vũ khẳng định sẽ không lên vị trí phó tổng mà Lâm như gạt bỏ được một hòn đá tảng lớn chắn đường, cả Lan vợ anh ta cũng giấu một nụ cười hài lòng thì phải.
Bữa ăn gia đình sau đó trôi qua trong tâm trạng thoải mái hơn của tất cả mọi người có mặt quanh bàn. Nhấp chén trà tráng miệng, Vũ nói sơ qua về dự định xây dựng công ty rượu của anh trong hệ thống các công ty con của Kim Thành. Anh muốn đầu tư một trang trại trồng các loại trái cây thích hợp ở tỉnh H cũng như nhập khẩu các loại rượu ngon trên khắp thế giới, gọi là đầu tư toàn diện, ông Nam gật gù hưởng ứng, ánh mắt nhìn con trai không giấu nổi niềm tự hào. Xem ra mâu thuẫn giữa hai người nhờ có vụ việc quán bar bị hại mà tốt hơn hẳn thì phải. Vũ cũng không còn để bụng chuyện quá khứ nữa, dường như anh đã trưởng thành, đã biết nghĩ đến tấm lòng cha mẹ hơn ngày còn thanh niên. Bà Thanh thì khỏi nói, mắt bà ấy cứ híp lên ngắm nghía con trai đẹp hệt như ông chồng mà bà ta say đắm. Tôi phải thừa nhận trong ba người con thì Vũ giống ông Nam hơn cả, Lâm giống mẹ nhất, còn Bách tuy rất đẹp nhưng có nhiều phần giống bà mẹ ở nước ngoài của anh ta.
Bữa ăn kết thúc, Vũ kéo tôi lên phòng nghỉ ngơi. Lâu lắm rồi tôi mới trở lại căn phòng chứa nhiều kỷ niệm về một thời kỳ tôi ở đây, quãng thời gian tôi mang thai nhưng lại trong sự cô đơn dù Vũ ở ngay bên cạnh, có thể lúc ấy anh cũng quan tâm đến hai mẹ con tôi nhưng có thế nào vẫn là tủi thân vô cùng.
Cay cay sống mũi tôi quay lại nhìn Vũ khi anh đóng lại cửa phòng:
– Chẳng biết anh có nhớ không… nhưng em từng ở đây rồi.
– Ừ… anh có mơ hồ nhớ ra… mỗi lúc các ký ức lại quay trở lại… cũng gần như nắm được hết.
Tôi gật nhẹ, hơi sụt sịt bước ra cửa sổ ngắm nhìn vườn hồng bên dưới. Những bông hoa vẫn khoe hương khoe sắc rung rinh theo gió, nhớ một buổi sáng hoa bị cắt trụi lòng vừa buồn cười lại vừa có chút tiếc nuối tôi hỏi:
– Thế buổi sáng anh cắt hết hoa, anh nghĩ gì trong đầu hả?
– À… lúc ấy chỉ sợ hoa làm mẹ của con anh ngạt thở thôi… phải vứt bỏ cả cây cũng được, nói gì đến cắt hoa!
– Nhờ có buổi sáng đó mà em còn cố gắng ở bên anh đấy… người đâu mà lạnh như băng, nằm bên cạnh mà da gà da vịt suốt ngày nổi hết cả lên!
Vũ khẽ cười, kéo tôi vào lòng anh gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt tôi, đôi mắt ấm áp anh nhẹ giọng:
– Lúc ấy… chưa quen… anh đâu có dễ quen ai… sáu năm mà anh chẳng quen ai em biết rồi còn gì?
– Ai biết đâu…
– Huy chẳng nói hết với em… em mới tin mới yêu anh đấy chứ!
– Mất trí nhớ mà giờ cái gì cũng biết nhỉ?
– Đến lúc cần nhớ thì nhớ!
Tôi hơi bĩu môi nói:
– Cứ như giả vờ!
Vũ khẽ cười đáp:
– Giả vờ thì đã chẳng để em phải khổ thế… Ý trời… cũng may mà… em kiên nhẫn… cũng rất hiểu chuyện…
– Vì… em ngốc nghếch… em cũng chỉ có thể yêu anh… ngoài anh ra chẳng yêu ai được… đúng là bị hỏng tim nặng…
– Tại anh hấp dẫn quá mà thôi… anh hiểu mà.
Vũ hơi hếch mặt tự tin làm tôi phì cười. Thực ra anh nói cũng đúng, tôi bị anh hấp dẫn đến mê muội, bị lạnh lùng đến tê tái mà vẫn cứ yêu như điên như dại. Người ta nói yêu là khờ dại, tôi hoàn toàn là một kẻ như vậy suốt những năm tháng quen biết anh.
– Anh khó quen… mà sao ngày xưa theo đuổi em ghê thế, ngày nào cũng chặn đường ở cổng trường gây chú ý với em?
– Thực ra anh đã biết em từ trước, lần đầu tiên anh gặp em là lần em cùng bạn đến quán bar của anh… Đó cũng là lúc anh mới mở quán Mimosa vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Nhờ có sự việc hai người bị mấy gã say quây lại mà anh đã có quy định cấm uống say tại quán, cũng không tắt đèn tối om bao giờ.
Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhớ lại. Hình như ngày năm nhất đại học cái Trúc bạn thân của tôi tò mò nói có quán bar cho sinh viên mới mở gần trường lành mạnh sáng sủa phù hợp giới trẻ nên rủ tôi đến thử, không ngờ hai đứa vừa vào khu vệ sinh quay ra đã bị mấy gã lưu manh quây lại, tưởng đi đời đến nơi tự nhiên lũ chúng nó bị đập cho một trận tơi tả, thì ra… Vũ đã biết tôi từ lúc ấy.
– À… lúc ấy là anh sai người cứu em à… em tưởng em với con Trúc toi đời rồi đấy!
Vũ gật nhẹ đầu xác nhận, anh nói:
– Lúc ấy anh cũng buồn cười, hai đứa em như hai con nai tơ ngơ ngác vào quán gọi nước ngọt. Thực ra cũng không vấn đề gì nhưng tại hai đứa em xui thôi. Từ lần ấy anh cũng cảnh giác hơn, không để xảy ra chuyện như thế nữa, quán cũng nổi tiếng nhờ sự lành mạnh thích hợp với mọi đối tượng, đặc biệt là sinh viên.
– Thế ra… lần gặp ở trung tâm thẩm mỹ… không phải là lần đầu tiên à anh?
– Không phải… em biết vì sao mẹ em đến đó không… là người của anh mời đấy!
Tôi tròn mắt nhìn Vũ. Trời đất ơi, con người này mưu mô khiếp thật! Thảo nào… trung tâm thẩm mỹ đó phí cao như trên trời mà tự nhiên mẹ tôi nhận được vé khuyến mại giảm đến bảy mươi phần trăm nên mẹ mới quyết tâm đi tập, còn vào được nhóm bạn quý bà toàn người giàu có nữa.
– Em may mắn thật… đã được chủ quán cứu… còn được… để ý nữa…
– Ừ, ai bảo lúc ấy nhìn em như con thỏ non ấy, vừa buồn cười vừa… đáng yêu!
Vũ vừa cười vừa bẹo hai má tôi ép hai má căng tròn dẹt lại. Tôi chỉ biết cười bản thân mình bị anh nhìn trúng ngay từ thời điểm ngây thơ đó. Lúc ấy tôi mười tám, anh hai ba, nói gì thì nói cũng chỉ là hai kẻ ngây thơ, may mắn tôi và anh lại được số phận sắp đặt gặp nhau từ rất sớm, dù có phải qua bao nhiêu gian khổ đi chăng nữa, được ở bên anh như lúc này, được hạnh phúc ngập tràn từng mạch máu thế này thì chắc chắn là duyên lành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...