Trương Dao tức giận, nói thẳng với Tưởng Lệ Tô: "Chị dâu, mấy lời này không thể nói linh tinh."
Tưởng Lệ Tô bị nói vậy cũng không giận, bà ta cười rất hòa ái: "Chuyện này tôi cũng là nghe Vũ Đồng nói.
Hôm đó Vũ Đồng không thoải mái nên đến bệnh viện, vừa hay nhìn thấy Hi Hi đi ra từ phòng bác sĩ.
Vũ Đồng thấy sắc mặt con bé không tốt, nghĩ là nó bị bệnh nên quan tâm đi tới hỏi bác sĩ một chút, không ngờ lại là chuyện vui, thì ra là Hi Hi có thai."
Nếu như Lâm Hi Vũ kết hôn rồi, đương nhiên có thai là chuyện vui, nhưng hiện giờ ngay cả bạn trai cô cũng chưa có, có thai ngoài ý muốn như vậy chỉ có thể tính là chuyện bê bối mà thôi.
Lâm Hi Vũ biết chuyện không đơn giản như vậy.
Tại sao hôm đó cô và Nghiêm Vũ Đồng lại trùng hợp đến bệnh viện đó như vậy, mà biết chuyện cô có thai cũng không nói sớm, lại cố tình nói ra ở trước mặt mọi người.
Lâm Hi Vũ đoán không sai, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Thật ra ngày hôm đó, Nghiêm Vũ Đồng cố ý theo dõi Lâm Hi Vũ.
Hôm đó, Nghiêm Vũ Đồng không liên lạc được với Lục Quân Phong, cô ta nghĩ là Lục Quân Phong giấu diếm đi hẹn hò với Lâm Hi Vũ.
Chỗ làm việc Lâm Hi Vũ cũng không giấu, nên Nghiêm Vũ Đồng cũng biết.
Cô ta lén lút đến chỗ Lâm Hi Vũ làm việc để tìm, không thấy Lục Quân Phong, nhưng lại nhìn thấy Lâm Hi Vũ vội vàng rời khỏi nơi làm việc.
Cô ta cho là Lâm Hi Vũ muốn đi gặp Lục Quân Phong, liền tiếp tục đi theo, không ngờ lại phát hiện ra chuyện Lâm Hi Vũ mang thai.
Đương nhiên cô ta cũng biết đứa con không phải của Lục Quân Phong.
Cô ta đã hỏi bác sĩ ngày, khoảng thời gian đó, Lục Quân Phong không gặp Lâm Hi Vũ.
Chỉ cần không phải Lục Quân Phong thì dễ rồi, không biết Lâm Hi Vũ lén lút có tư tình với gã đàn ông nào, còn để có thai nữa.
Nghiêm Vũ Đồng nhìn ánh mắt mọi người, cô ta nhìn lướt qua Lâm Hi Vũ, vẻ mặt luống cuống khi làm chuyện xấu bị bóc mẽ.
Cô ta kiềm chế cảm giác vui sướng trong lòng, nói: "Ở bệnh viện số 4, Hi Hi được chuyên gia khám, cháu nói cháu là bạn Hi Hi, chuyên gia liền nói cho cháu biết.
Hi Hi à, chuyện này là chuyện vui mà, sao cô không nói cho mọi người biết? Ngay cả dì Dao cũng giấu sao?"
Nghiêm Vũ Đồng muốn xem lần này Lâm Hi Vũ còn giả bộ thanh thuần trong sáng được nữa, không phải mọi người đều thích cô gái ngoan ngoãn sao, chưa có bạn trai mà đã có thai, lần này mọi người biết rồi, Lâm Hi Vũ là người không biết chừng mực, ở bên ngoài hư hỏng thối nát.
Nghiêm Vũ Đồng nói xong còn liếc nhìn Lục Quân Phong ngồi bên cạnh, hiển nhiên Lục Quân Phong đã bị tin này làm kinh hãi.
Cô ta biết, lúc này tâm tình Lục Quân Phong chắc hẳn rất phức tạp.
Cô ta muốn cho Lục Quân Phong biết, cô gái mà anh ta vẫn thương nhớ là người như thế nào, Lâm Hi Vũ chỉ giả bộ thanh thuần mà thôi.
Trương Dao cũng lo lắng, hỏi: "Hi Hi, chuyện thím hai nói thật sao? Con có thai thật?"
Lâm Hi Vũ biết không dấu được nữa, liền gật đầu một cái.
Trương Dao lập tức vừa tức vừa giận: "Vậy sao con không nói cho dì? Con có bạn trai à? Chuyện xảy ra khi nào? Người đàn ông đó là ai?"
Lâm Hi Vũ cúi đầu không nói.
Cô biết mấy người Tưởng Lệ Tô nhất định sẽ không buông tha chuyện này, cô đợi bọn họ tiếp tục.
Quả nhiên, Tưởng Lệ Tô lập tức nói tiếp: "Hi Hi, cháu cũng đừng ngại, ở đây đều là người nhà cả.
Nếu cháu có bạn trai thì cứ thoải mái nói ra, nếu như cháu bị người khác ức hiếp thì nói cho thím cái thằng khốn nạn đó, chúng ta sẽ làm chủ cháu cháu."
Có làm chủ hay không Lâm Hi Vũ rất rõ, nhưng trò cười chắc chắn là thật, nếu không bọn họ sẽ không cố ý nhân lúc cả nhà đông đủ mà nói ra.
Nghiêm Vũ Đồng cũng nói: "Hi Hi, cô chỉ cần nói cho mọi người biết người kia là ai thôi, có gì mà không tiện chứ, chẳng lẽ người kia cô cũng không biết?"
Trương Dao vừa tức vừa đau lòng, cầm tay Lâm Hi Vũ an ủi: "Không sao, con không muốn nói thì thôi."
Tưởng Lệ Tô nói tiếp: "Chuyện lớn như vậy không nói sao được, nếu truyền ra ngoài, người khác còn tưởng Lục gia không có trách nhiệm với con bé.
Nếu có bạn trai thì còn tốt, nếu không có bạn trai, để người khác biết nó chưa kết hôn mà đã có con, không phải để người ta chửi Lục gia chúng ta không giáo dục tốt sao? Dù sao Hi Hi cũng sinh ra trong gia đình thư hương, còn chưa có bạn trai đã mang thai, không phải là làm mất mặt Lâm tiên sinh sao? Đương nhiên tôi cũng rất tin Hi Hi được Lâm tiên sinh dạy bảo, sẽ không phải người ăn chơi đàm điếm ở bên ngoài, đúng không Hi Hi?"
Mặt Lâm Hi Vũ không đổi sắc nhìn bà ta.
Ai cũng hiểu lời của bà ta, rõ ràng nghĩa đen là châm chọc cô không được giáo dục, làm mất mặt xấu hổ, không biết chừng mực.
Cô vốn còn đang không biết nên nói thẳng đứa con là của Lục Quân Đình hay không, nhưng bây giờ cô không muốn nói nữa, để bọn họ mắng đi, mắng cái người đàn ông kia, mắng tên khốn nạn kia, mắng nhiều vào, ngay trước mặt Lục Quân Đình, để Lục Quân Đình nghe xem anh bị chửi khó nghe như thế nào.
Tưởng Lệ Tô lại nói với Lục lão phu nhân: "Lão phu nhân, nếu không mẹ hỏi nó đi, chúng con không hỏi được, mẹ là bề trên, chắc con bé sẽ nói với mẹ."
"Không cần hỏi nữa." Đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Lục Quân Đình vang lên: "Đứa bé trong bụng Hi Hi là của cháu."
Lục Quân Đình vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên tĩnh, rõ ràng là mọi người đều bị làm khiếp sợ.
Lục lão phu nhân che miệng không dám tin nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Tưởng Lệ Tô và Nghiêm Vũ Đồng như bị một trận gió lạnh thổi qua, hoàn toàn cứng đờ.
Nghiêm Vũ Đồng nhất thời không nhịn được, vô thức thốt lên một câu: "Anh cả, anh nói đùa gì vậy, sao anh và Hi Hi có thể?"
Lục Quân Đình quét mắt lên người cô ta, Nghiêm Vũ Đồng lập tức rùng mình, bị kinh hãi, im lặng theo bản năng.
"Có phải của tôi hay không, chẳng lẽ tôi còn không rõ bằng cô?"
"..."
Nghiêm Vũ Đồng không dám nói gì, ai mà dám chấn vấn Lục Quân Đình chứ.
Lục Quân Đình nói với Lục lão phu nhân: "Không phải vừa rồi cháu nói với bà cháu có bạn gái sao, chính là cô ấy."
Lục lão phu nhân từ khiếp sợ dần dần lấy lại tinh thần, lập tức nổi giận, nói với Lục Quân Đình: "Cháu, thằng bé này...!Cháu và Hi Hi ở bên nhau thì có gì mà phải dấu diếm, chuyện có thai lớn như vậy cũng không nói với chúng ta.
Nếu không phải thím hai của cháu nói, có phải cháu vẫn sẽ giấu tiếp không?"
Khóe miệng Tưởng Lệ Tô mất tự nhiên giật giật.
Chuyện Lâm Hi Vũ có thai đúng là bà ta chọc ra, nhưng bà ta không ngờ đứa bé trong bụng Lâm Hi Vũ lại là của Lục Quân Đình.
Lục Quân Đình nhìn về phía Tưởng Lệ Tô, sắc mặt lạnh lùng: "Thằng khốn nạn trong miệng thím chính là cháu, hài lòng không?"
Tưởng Lệ Tô: "..."
Tưởng Lệ Tô cười nói: "Chuyện này...!Thím cũng không biết, thím sợ Hi Hi bị lừa."
Lục Quân Đình nói tiếp: "Không phải thím hai đang chất vấn gia giáo Lục gia sao? Cháu là người Lục gia, cháu và bạn gái ở bên nhau, có thai ngoài ý muốn, thím hai cảm thấy cháu làm mất mặt thím?"
Tưởng Lệ Tô hít một hơi sâu.
Mặc dù anh gọi thím hai, nhưng làm người lớn Lục gia, ngay cả chồng bà ta Lục Tầm cũng phải e dè anh.
Sản nghiệp Lục gia rất rõ ràng, vì đề phòng chuyện tranh giành tài sản, phần lớn sản nghiệp tập đoàn Trường Hằng luôn để lại cho con trưởng kế thừa, con thứ hai, thứ ba cũng chỉ được rất ít, muốn giữ lại thì phải làm việc cho tập đoàn Trường Hằng.
Nói cách khác, bình thường toàn bộ thu nhập của nhà chú hai, chú ba đều là Lục Quân Đình cấp cho.
Lục Quân Đình gần như nắm giữ toàn bộ kinh tế của cả gia đình, chuyện trong nhà cũng do Lục Quân Đình quyết định.
Mặc dù Tưởng Lệ Tô là bề trên, nhưng bà ta cũng không đắc tội nổi gia trưởng Lục gia Lục Quân Đình.
Lục Quân Đình khiến Tưởng Lệ Tô thấp thỏm, bà ta cười gượng: "Là do thím quá quan tâm Hi Hi, nên sợ con bé bị lừa, thím cũng không biết cháu và Hi Hi đang yêu nhau." Bà ta nói xong liền cố gạt ra vẻ mặt áy náy, cười với Lâm Hi Vũ: "Hi Hi, do thím hai quan tâm cháu quá, sốt ruột nên nói năng lộn xộn, nói mấy lời không dễ nghe, cháu đừng trách thím nhé."
Lâm Hi Vũ không để ý tới bà ta, thật ra cô cũng rất nghi ngờ, cô gái mà Lục Quân Đình nói là cô sao? Hay là do giúp cô giải vây mới nói thành như vậy?
Lục Quân Đình cũng không phải người dễ lừa, anh nói tiếp: "Thím hai, thím luôn miệng nói vì Hi Hi, đã sớm biết cô ấy mang thai sao không nói sớm, lại cố tình chọn thời điểm nói ra trước mặt mọi người, chưa hỏi rõ đã nói cô ấy không được dạy dỗ.
Vợ chồng Lâm tiên sinh khi còn sống luôn được người khác tôn kính, hai người họ vì sự nghiệp từ thiện còn được nhà nước công nhận, cũng may hôm nay ở đây đều là người nhà, không có người ngoài.
Thím hai, dù thím nói thật hay mỉa mai thì cũng đều bất kính với Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân, sẽ khiến người ta nói Lục gia chúng ta bỏ đá xuống giếng, không đối xử tử tế với con của Lâm tiên sinh.
Học trò của hai vợ chồng Lâm tiên sinh có ở khắp nơi, còn rất nhiều người sẽ lên tiếng vì bọn họ.
Thím hai, nếu thím bị người ngoài nắm thóp, thím nghĩ chú hai sẽ muốn lưu lại vết nhơ trên con đường làm quan của mình sao?"
Lời này khiến Tưởng Lệ Tô hoảng sợ, khuôn mặt bà ta trắng bệch trong nháy mắt, vội vàng nói: "Đương nhiên thím không có ý này, thím không phải...!không phải..."
Lục Quân Đình lạnh lùng nói nói, trong đó có ý cảnh cáo, dọa Tưởng Lệ Tô tim đập cuồng loạn, bà ta nói năng vẫn luôn lưu loát, lúc này lại không kiềm chế được nói lắp.
Lục lão phu nhân ở bên cũng quở trách: "Quân Đình nói rất đúng, chưa làm rõ đâu vào đâu mà đã chất vấn loạn lên, Hi Hi cũng không phải cô gái ăn chơi ngoài đường.
Thằng hai, về nhà con phải dạy lại vợ đi."
Lục Tầm vội vàng đáp: "Mẹ yên tâm, về nhà con sẽ nhắc nhở cô ấy." Ông nói xong vẫn không quên lườm Tưởng Lệ Tô, ánh mắt rất rõ ràng, là đang trách bà ta nhiều chuyện.
Hiện giờ Tưởng Lệ Tô không dám nói gì, cũng không dám tỏ thái độ, nghe thấy chồng nói còn giả bộ cười.
Lục lão phu nhân đi tới, Lục Viện vội vàng đứng lên nhường chỗ cho bà.
Lục lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi Vũ, cầm tay cô, vẻ mặt hiền từ hỏi cô:
"Hi Hi, con nói cho bà biết, con thật sự đang hẹn hò với anh Quân Đình của con sao?"
Chuyện đã thành ra như vậy, Lâm Hi Vũ đành phải gật đầu nói: "Con đang hẹn hò với anh Quân Đình."
Lục lão phu nhân cười càng rạng rỡ hơn, hỏi tiếp: "Hi Hi, con nói cho bà biết, có phải thằng khốn Lục Quân Đình lừa con, là nó bắt nạt con đúng không? Con đừng sợ nó, con hãy nói thật với bà, nếu nó lừa con bà sẽ không bỏ qua cho nó."
Lục Quân Đình: "..."
Lâm Hi Vũ nhìn thoáng qua Lục Quân Đình rồi nói: "Không có, anh Quân Đình không bắt nạt con, chúng con đang ở bên nhau, đang trong giai đoạn phát triển, ban đầu không muốn nói ra sớm như vậy."
"Thật sao?" Dường như Lục lão phu nhân thở phào một hơi, ánh mắt sáng lên hỏi tiếp: "Vậy con nói cho bà nội, con thích anh Quân Đình đúng không?"
Lâm Hi Vũ tiếp tục kiên trì nói dối: "Con...!con thích anh Quân Đình."
Lục lão phu nhân vỗ vỗ tay cô, lần này bà yên tâm rồi: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy chuyện con mang thai..."
"Là không chú ý nên mang thai ngoài ý muốn ạ, ban đầu bọn con định mấy ngày nữa sẽ nói cho mọi người."
Lục lão phu nhân nghe vậy thì hai mắt cong lên: "Con xem, thằng cháu bất hiếu Quân Đình này có con rồi mà cũng không nói với bà chuyện của hai đứa, bà nội thật sự không biết hai đứa đang yêu nhau, cho nên mới gọi Lương tiểu thư tới, Hi Hi, con đừng trách bà nhé?"
"Cũng là do bọn con không kịp nói cho bà nội, con không trách bà đâu."
"Được được được, đứa bé ngoan."
Tâm tình Lục lão phu nhân rất tốt, cầm tay Lâm Hi Vũ tiếp tục nói: "Năm nay con cũng tốt nghiệp rồi, cũng đã đến tuổi kết hôn hợp pháp.
Con và Quân Đình đang yêu nhau, con còn mang thai con của nó, vậy thì bà nội sẽ làm chủ, hai đứa kết hôn đi."
Lâm Hi Vũ: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Cả nhà đều là thần trợ công, kiểu này không cưới không được rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...