Đến Dược Ký, nhiều người mua bánh đếm không xuể, một đoàn dày người xếp hàng cả một con đường, An Tây Nguyệt chờ ở trong xe ngựa, vén rèm xe lên nhìn đường phố phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, cảnh tượng thái bình thịnh vượng như vậy làm cho nàng tự trầm tư vào suy nghĩ của chính mình.
Đột nhiên, xa xa truyền đến từng tiếng vó ngựa còn quát tháo dòng người chen chúc trên đường: "Tránh ra, tránh ra...!Ya...!Ya..."
Chỉ một thoáng, bách tính trên đường đều vội vàng tránh ra một bên, hàng dài người xếp hàng cũng bị làm cho rối loạn, tất cả mọi người đều vội vàng chạy trốn.
An Tây Nguyệt nhìn đường phố vừa rồi còn hòa bình náo nhiệt thì đột ngột rối loạn, những quầy hàng bày bán tìm mưu sinh của bách tính ven đường chỉ trong nháy mắt bị đám công tử háo hức cưỡi ngựa đá bay tung tóe, đôi mi thanh tú của nàng cũng nheo lại, trong thời thái bình thế này dưới chân thiên tử cũng có kẻ dám xâm phạm vào quốc pháp, tùy ý hoàng hành.
Bách tính liên tục tức giận mắt chửi đám người vừa bay vụt qua kia đầy oán hận, nhưng họ có tức giận cũng không dám nói
Đột nhiên, trong đám người hoảng loạn lại nghe có tiếng khóc lớn của trẻ con: "Oa oa...!Nương ơi..."
An Tây Nguyệt nhìn theo tiếng khóc kia, chỉ thấy một bé gái mặc y phục hào hoa phú quý bị dọa đến bật khóc gọi lớn, bé gái kia cũng chỉ mới có bốn năm tuổi, bộ dáng lớn lên như từ ngọc đúc ra đứng trong đám người.
Lúc này, có một con tuấn mã bị mất dây bay ra từ trong đám người.
An Tây Nguyệt nóng ruột vội vàng bước nhanh đến, ôm lấy đứa bé gái kia né sang bên cạnh, nhưng không biết ai giẫm phải góc quần của nàng nên An Tây Nguyệt không thể né kịp, vậy là ngã xuống chỉ trong chớp mắt, một con ngựa to lớn giơ móng của mình lên đạp xuống cơ thể của nàng.
Cùng lúc đó, một bóng người thật linh hoạt chạy nhanh xẹt qua, đúng lúc móng ngựa kia vừa giẫm xuống, con ngựa cũng bắt đầu hí lên đau đớn, trong nháy mắt người cưỡi ngựa lẫn ngựa đều bị bay ra ngoài, ngã chổng vó.
An Tây Nguyệt ôm đứa bén gái cuộn thành một cục, nàng sợ rằng hôm nay mình đã anh dũng hy sinh rồi, ai ngờ con ngựa lại té sang một bên khác.
Bỗng nhiên công tử bị ngã đau kia tức giận mắng một tiếng: "Ai lớn mật dám đá ngựa của lão tử, ngươi biết bổn thiếu gia là ai không?"
Nguyên Bảo tuấn tú người tràn đầy khinh công đẹp như tranh, đứng trước mặt người đó đắc ý nói: "Ta là ai thì ngươi quản làm cái mẹ gì."
Người mắng kia chính là công tử của Bá Tước phủ, mới từ quân doanh trở về, bộ dáng hăng hái đột nhiên bị đá ngã như chó gặm bụng, mặt mũi cũng đột ngột bị quét sạch, hắn ta bò lên muốn tiến lên đánh Nguyên Bảo, tức giận nói: "Lão tử chém bay đầu ngươi."
"Lông còn chưa dài mà dám xưng mình là lão tử, ngươi làm ơn lau sạch mắt rồi nhìn rõ cho rồi hãy nói được không? Ta là tổ tông của ngươi này." Ngày thường, Nguyên Bảo đi theo Nam CUng Nguyên Dập đã tập thành thói quen không biết lớn nhỏ rồi.
Theo tiểu công tử của Bá Tước còn có một người cũng cưỡi ngựa vào thành là công tử của Vũ Thượng Thư, hắn cưỡi con ngựa đảo quanh rồi con ngựa lại hí một tiếng, cười nhạo tiểu công tử ở dưới: "Dây dưa với một tên tiện nô vô tri làm cái gì, cứ kéo hắn ta vào quân doanh dùng gậy đánh đến chết được rồi, xem hắn còn hung dữ như thế nào nữa."
Tiểu công tử của Phủ Hạ Bá Tước vừa nghe công tử Vũ Thượng Thư nói như thế, thì cảm thấy tâm trạng hăng hái hôm nay đã bị tiện nô làm ảnh hưởng, hắn ta đột ngột giơ roi ngựa lên, những bách tính đứng gần ở đó không thể tránh thoát được bị hắn ta quật vào người, làm cho mọi người đau đớn nhe răng la lên, nhưng lúc này hắn ta lại không thèm quan tâm mọi người gào thét mà tức giật quát: "Bắt tên tiện chủng kia lại cho bổn thiếu gia, lão tử nhất định phải lột da rút gân của hắn."
ĐỘt nhiên mấy người gia tướng của hắn lập tức rút dao dùng quyền cước đánh đến, Nguyên Bão đột ngột bay lên phì cười một tiếng, trong tay xuất hiện thêm một đòn gánh, quét ngang qua ngàn quân làm cho đối phương đang xông lên bị đánh đau đều ngã đụi đụi, vang lên tiếng rên rỉ kêu nương gọi mẹ.
Chỉ một thoáng dân chúng đứng xung quanh đều rộ lên khen ngợi: "Đánh thật hay..."
Nhưng cũng lo lắng dùm cho người này, vị công tử này giáo huấn những con nhà giàu này hả giận nhưng họ người đồng sợ là sẽ bị chịu thiệt thòi.
Đột nhiên, Nguyên Bảo xum xoe trêu đùa như đang hiến vật quý, hướng về một hướng nói: "Công tử còn đánh nữa không?"
Lúc này mọi người cũng theo tiếng nói mà nhìn tới, chỉ thấy Nam Cung Nguyên Dập một tân mặc cẩm bào hào hoa phú quý, trong mắt lộ ra vẻ phóng đãng bất trị, hắn đã mua một bao sốp Phù Dung nóng hổi đang say sưa ăn ngon lành, dáng ăn rất là thanh nhã, gương mặt tuấn tú xinh đẹp đến mức lóa mắt, đôi mắt kia long lanh như trân châu đen, dưới đáy con ngươi bình tĩnh không lay động lại cất giấu một vệt ánh sáng bén nhọn như ưng, lạnh nhạt nói: "Gọi lão bản tính tiền."
Nguyên Bảo như nhận được lệnh, hoàn toàn không xem bọn quan gia kêu rên thống khổ trên mặt đất kia vào mắt, hắn ta chậm rãi tản bộ trên sân văng đến chỗ Nam Cung Nguyên Dập, đặt một nén bạc trên bàn thanh toán cho Dược Ký.
Tiểu nhị đương nhiên nhận ra Thế tử điện hạ, nhưng hắn là khách quen của họ là thần tài đến nhà, hắn khom lưng thu bạc, nói tiếng cảm ơn.
Ngược lại, Nam Cung Nguyên Dập lại đi tới An Tây Nguyệt vươn bàn tay thon dài từng ngón tay ngọc trắng nõn kia ra, An Tây Nguyệt trợn mắt há mồm ôm bé gái co quắp ngồi bất động ở đó không có phản ứng lại, đột nhiên đối diện với đôi con ngươi đen bóng như ngọc sắt bén dao động kia, đúng là một đôi mắt câu hồn người, lúc này nàng vẫn ngây ngốc không biết nên đưa tay ra cho hắn đỡ hay không.
Nam Cung Nguyên Dập nở nụ cười nhạt mờ hoặc với An Tây Nguyệt, nụ cười này như ánh mặt trời chiếu vào nơi sâu nhất ở đáy lòng nàng, An Tây Nguyệt như bị quỷ thần xui khiến đưa tay ra.
Đột nhiên, đứa bé gái trong lòng chu môi mập mạp của mình ra nhìn chằm chằm vào Nam Cung Nguyên Dập, lên tiếng: "Tỷ tỷ, hắn là..."
An Tây Nguyệt nhìn cô bé béo mập, đợi tiểu muội muội nói tiếp nhưng nhìn bé gái sợ hãi trốn trong lồng ngực mình, An Tây Nguyệt chỉ cười đồng viên nói: "Đừng sợ."
Nam Cung Nguyên Dập cũng không thèm liếc bé gái lấy một cái, chỉ có khí thế đã làm bé gái sợ hãi đến co thành một cục rồi, An Tây Nguyệt có thể suy đoán được mối quan hệ một chút.
Lúc này, tiểu công tử của Bá Tước phủ và công tử Thượng Thư phủ bị mắt mặt còn bị thiệt, bỗng vội vàng nhặt cây đap nhọn lên đâm tới chỗ Nam Cung Nguyên Dập.
Chỉ trong nháy mắt, lông mày của Nam Cung Nguyên Dập hơi nhướng lên như hiểm độc, đáy mắt chợt lóe lên hàn quang, ngón tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của An Tây Nguyệt quay một vòng lùi về phía sau, mặc dù An Tây Nguyệt sống cả đời nhưng kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đột ngột nghe tiếng khóc của tiểu công tử Bá tước phủ: "Á, tay của ta." Mới học thành từ quân doanh trở về, đúng lúc là muốn báo danh với triều đình thì lại bị người ta phế mất một bàn tay, dao nhọn đâm sâu vào cánh tay, gân tay đã đứt, kiếp này coi như không thể cầm được gương kiếm.
"Dám đánh lén điện hạ, không muốn sống à." Nguyên Bảo đá mộ cước lên dao để chặn dao của tiểu công tử phủ Bá tước, ai ngờ dao lệch đi một centimet lại phế bỏ tay của hắn ta.
Điện hạ? An Tây Nguyệt ngưng mắt nhìn lại, vị này là ai? Vậy mà nàng không có chút ấn tượng nào, công tử ở Kinh Đô có nhiều đếm không xuể, nhưng kiếp trước toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người của Nam Cung Hạo.
An Tây Nguyệt lùi ra phía sau vài bước, chỉ đối diện với vóc dáng cao to của nam tử, nụ cười yếu ớt nhợt nhạt như được điêu khắc trên mặt, con ngươi màu đen mênh mông như dải ngân hà, lấp lánh thần bí, dường như ánh mắt đó hiểu được mọi chuyển và chúng đang nghiêm túc nhìn An Tây Nguyệt.
Bỗng nhiên An Tây Nguyệt cảm thấy trong ánh nhìn của vị điện hạ này lại hiện lên một trò chế giễu ngược, khóe môi cong lên độ cong không rõ ràng, gắn lên độ cong kia có chút thâm ý.
An Tây Nguyệt cảm giác được có một chút không đúng, nhưng thần thái nàng vẫn trấn định như thường, nàng đúng mực thi hành lễ với vị điện hạ đã giúp đỡ mình kia, chậm rãi nói: "Đa tạ công tử cứu giúp." Từ ngữ trong câu nói tràn đầy sự phòng bị và xa cách.
Đột nhiên gương mặt tuyệt mỹ của Nam Cung Nguyên Dập lại nở lên nụ cười yếu ớt mê hoặc, lông mày hơi nhíu lại, mắt phượng hơi nheo, đánh giá thật kỹ nữ nhân thông minh cơ trí, có lá gan quả cảm đối diện.
Nhưng bây giờ chỉ thấy nàng như một cừu nhỏ dịu ngoan cung kính, thu hết mũi nhọn, môi đôi mắt lấp lánh đẹp tỏa sáng trong suốt rung động, da thịt lại trắng nõn quá mức như vừa mới sinh bệnh nặng, trêu cho trái tim của Nam CUng Nguyên Dập dấy lên một trận đau lòng không rõ tên.
Ở Tĩnh Nguyệt Am hắn tận mắt thấy ánh mắt nàng lo lắng tìm kiếm người thân, sau đó lại nhẹ nhàng như mây gió dụ gia nô đưa nam nhân lên giường, rõ ràng là một trận thua không thể thắng lại qua đầu ngón tay của nàng xoay chuyển từ bại thành thắng lợi vẻ vang, cuối cùng nàng lại đúng mực, tự nhiên thoải mái đi ra ngoài nhưng lại không yếu thế đi cáo trạng mà là dùng giọng trịnh trọng như thu doạn chiến trường để đặt việc quan trọng lên hàng đầu.
Tướng quân là nàng, binh cũng là nàng, thật sự quá thú vị.
Biểu hiện trên mặt Nam Cung Nguyên Dập sung sướng đến mức hết sức phức tạp, nhưng lại có nụ cười mê hoặc kia, hắn nhìn chằm chằm đầu ngón tay của An Tây Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Ngón tay của nàng rất đẹp."
Đột nhiên đôi mắt của An Tây Nguyệt lạnh đi, nàng nhíu mày, dung nhan xinh đẹp cũng trong nháy mắt mà ảm đạm xuống, nàng thầm nghĩ lại gặp ngay tên vô liêm sỉ lang thang rồi.
Nhìn trong mắt hắn cười yếu ớt hứng thú dào dạt, nàng lập tức cảnh giác cúi đầu liếc nhìn ngón tay của mình, trên ngón tay trắng nõn dài nhỏ, móng tay cũng trong suốt chỉ còn một chút than đen chưa rửa sạch, An Tây Nguyệt cau mày, hắn biết cái gì? Hay nhìn thấy cái gì rồi? Hoặc từ đầu đến đuôi hắn chỉ đang xem kịch thôi ư?
Bỗng nhiên khóe môi của An Tây Nguyệt lại hiện lên nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt nàng trong suốt linh động lại lóe lên ánh sáng rực rỡ nhìn nam tử, chỉ là trong mắt có thêm một tia địch ý không tên, giọng lạnh lùng không chút yếu thế nói: "Đa ta công tử đã khích lệ."
Nam Cung Nguyên Dập không phản đối, đột nhiên khóe môi lại tràn ra một tiếng cười khúc khích, đầy nghiền ngẫm, giọng nói mê hoặc trầm thấp: "Thù vị đến mức này."
Đại phu nhân kinh hoàng chạy đến kéo tay An Tây Nguyệt kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, mới quan tâm trách cứ: "Nguyệt nhi vừa nãy quá nguy hiểm, sao con lại lơ là như thế, có bị thương ở đâu không?"
An Tây Nguyệt an ủi Đại phu nhân: "Nữ nhi không có việc gì."
Bé gái trong lòng An Tây Nguyệt quay đầu nhìn chăm chú, hình như bé gái này an tĩnh đến lạ thường nên An Tây Nguyệt mới để bé gái xuống, dịu dàng hỏi: "Muội có thể tìm về nhà một mình được không?"
Bé gái cười đến ngây thơ rực rỡ, dường như lá gan cực kì lớn hoàn toàn quên mất nguy hiểm vừa nãy, bé ngoan ngoãn nói với An Tây Nguyệt: "Cảm ơn ơn cứu mạng của tỷ tỷ, tỳ nữ nhà muội chắc sẽ tìm tới thôi."
Đôi con ngươi của Nam Cung Nguyên Dập khẽ liếc bé gái một cái, xì cười một tiếng xem thường, rồi bỏ vào trong miệng một viên sốp Phù Dung, đột nhiên bé gái kia nuốt nước bọt yết hầu nhúc nhích một chút, liếc mắt cố chấp trừng Nam Cung Nguyên Dập một cái.
An Tây Nguyệt nhìn thấy thế, tự nghĩ quan hệ giữa bé gái bốn năm tuổi này với hắn là gì mà giống như thâm cừu đại hận như vậy chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...