Kha Nhược Sơ mơ một cái giấc mơ rất dài.
Cô mơ thấy mình uống say, Thịnh Như Ỷ đưa cô về phòng, sau đó ở trên giường mà dỗ dành cô, ôm cô ngủ, thật sự rất ấm.
Cũng không biết ngủ bao lâu.
Kha Nhược Sơ mở mắt ra, mới nhìn thấy trời đã tối, trên đầu giường có một ánh đèn nhỏ.
Trong nửa tỉnh nửa mê, Kha Nhược Sơ còn chưa thoát khỏi cơn mơ, ánh mắt cô mông lung nhìn về cái gối.
Trống rỗng.
Kha Nhược Sơ xoa xoa cái đầu như đang say xe của cô, sau đó ngồi dậy, trong phòng chỉ có một mình cô, không thấy Thịnh Như Ỷ đâu cả, đầu giường còn đặt một chai nước khoáng.
Chỉ là mơ thôi sao?
Nhưng mà Kha Nhược Sơ cảm giác, dường như cô đã từng ôm Thịnh Như Ỷ mà ngủ.
Kha Nhược Sơ cúi đầu ngửi ngửi mùi trên người, sao lại có mùi nước hoa thoang thoảng đâu đây?
Giống mùi trên người Thịnh Như Ỷ.
Chẳng lẽ....
Kha Nhược Sơ lại xoa đầu, sợ bản thân uống say đến ngốc, uống đến nỗi lầm cảm lầm giác.
Thịnh Như Ỷ sao có thể ôm cô mà ngủ chứ?
Thật sự khát nước, Kha Nhược Sơ lấy chai nước khoáng vặn ra, uống lên hai ngụm, đầu vẫn còn đau, sao trí nhớ cô vẫn ngắn như vậy, lần thứ hai lại uống say.
Kha Nhược Sơ đặt chai nước lên đầu giường, tay trái chống lên giường, người vẫn còn thất thần, đột nhiên lòng bàn tay chạm đến cái gì cộm cộm, là một cái hoa tai.
Rớt ở bên gối.
Quan sát cái hoa tai này một lát, Kha Nhược Sơ thất thần.
Bởi vì cô biết cái hoa tai này là của Thịnh Như Ỷ.
Hôm nay, Thịnh Như Ỷ mang nó....
Kha Nhược Sơ nhận ra, có lẽ cô không nằm mơ.
Yên tĩnh một lát, Kha Nhược Sơ nhớ lại rõ ràng, nhớ đến buổi chiều lúc tỉnh lại nhìn đến Thịnh Như Ỷ nằm ở bên cạnh cô, cô không tự chủ mà đưa tay sờ sờ mặt.
Không phải là ảo giác, bây giờ Kha Nhược Sơ nhớ rất rõ, buổi chiều Thịnh Như Ỷ đúng là ôm cô, còn sờ má cô nữa.
Tư thế thật thân mật, chỉ cần nghĩ đến cũng làm mặt đỏ tim đập.
Kha Nhược Sơ ngã nằm trên giường, nằm nghiêng nhìn một bên giường trống, thật sự không thể bình tĩnh được, một vài ký ức vụn vặt hiện lên, Thịnh Như Ỷ vừa hung dữ lại vừa dịu dàng, lo lắng quan tâm cho cô.
Mặc dù uống say, nhưng Kha Nhược Sơ vẫn nhớ rõ cái dáng vẻ sốt ruột của Thịnh Như Ỷ khi quan tâm cô.
Hình như xém chút nữa là Thịnh Như Ỷ đã cãi nhau với Lâm Nghiên, lần đầu tiên cô nhìn thấy Thịnh Như Ỷ nóng giận như vậy, là bởi vì cô sao? Nghĩ hết đủ trường hợp, Kha Nhược Sơ khẽ mím môi, không ngăn được khoé môi đang cong lên.
Đột nhiên cả người tự tin lên hẳn.
Trong tay vẫn nắm lấy cái hoa tai, Kha Nhược Sơ quan sát nó một lát, trở người, cô hưng phấn chuẩn bị đi xuống giường, vừa cầm lấy điện thoại, thật sự hoảng hồn bây giờ đã là 12 giờ sáng
Cô ngủ một giấc từ 12 giờ trưa đến 12 giờ sáng, cô là heo sao?
Thịnh Như Ỷ còn nhắn cho cô hai tin nhắn.
[Chị] Dậy chưa em? Ăn tối thôi.
Nửa giờ sau lại một tin nhắn khác.
[Chị] Khi nào dậy thì gọi cho chị.
Kha Nhược Sơ ngồi trên giường do dự, bây giờ cô gọi cho Thịnh Như Ỷ, liệu Thịnh Như Ỷ có đang ngủ không?
Đã trễ rồi.
Sợ làm phiền thời gian nghỉ ngơi của Thịnh Như Ỷ, cho nên Kha Nhược Sơ không trả lời tin nhắn, cũng không gọi điện thoại.
Đi chơi hai ngày, nào ngờ mất một ngày để ngủ, Kha Nhược Sơ cảm thấy thật phục bản thân, ngủ một giấc dài như vậy rồi, khẳng định đêm nay sẽ không ngủ được.
Kha Nhược Sơ đứng ở ban công một lát.
Trước khách sạn có một bãi biển, đêm đã khuya, cũng không còn sự náo nhiệt ồn ào của ban ngày, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, tiếng sóng vỗ lúc này nghe thật rõ ràng.
Đối với người thích an tĩnh như Kha Nhược Sơ, thật sự khó có cơ hội tốt mà đi dạo quanh bờ biển như lúc này.
Tháng 11, nhiệt độ của Tân Thành vào ban ngày thật mát mẻ, cho nên ban đêm hơi gió còn mang theo chút lạnh lẽo.
Kha Nhược Sơ đi tìm áo khoác.
Sau đó, đi ra ngoài.
Không khí ở bờ biển thật sảng khoái, Kha Nhược Sơ say khi uống say vẫn luôn ở trong phòng ngủ, lúc này đi hóng gió làm cho tinh thần thật sảng khoái.
Trên bờ cát lưu lại chuỗi dấu chân thật dài, Kha Nhược Sơ bước chầm chậm, lơ đãng thoáng nhìn phía sau.
Cô dừng bước chân lại.
Hoá ra người không ngủ được, không chỉ có một mình cô.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, trên người vẫn còn đang mặc chiếc váy kia, một mình ngồi ở trên bờ cát, đôi chân dài gấp khúc lại, hai tay ôm lấy đầu gối.
Cái dáng vẻ này trông thật cô đơn.
Giống như đang suy tư về điều gì đó.
Thịnh Như Ỷ nhìn về nơi xa xăm, cũng không chú ý đến trạng thái xung quanh, mà Kha Nhược Sơ thì yên lặng quan sát Thịnh Như Ỷ, một hồi lâu mới đến gần.
"Chị."
Thịnh Như Ỷ ngoái đầu lại nhìn, là Kha Nhược Sơ đang đứng trước mặt cô, thật sự là nghĩ đến cái gì thì cái đó sẽ xuất hiện sao?
Xuất hiện rất tình cờ.
"Cuối cùng cũng đã thức dậy rồi sao? Chị còn nghĩ rằng em sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai, có khi đến trưa luôn đó chứ."
Kha Nhược Sơ cười cười, từ từ ngồi xuống bên cạnh Thịnh Như Ỷ, "Trễ vậy rồi, sao chị còn chưa ngủ?"
"Buổi chiều ngủ khá nhiều, nên giờ không ngủ được."
Nói xong câu nay, cả Thịnh Như Ỷ lẫn Kha Nhược Sơ đều nhìn nhau mà không nói gì, trong đầu đều nghĩ, nếu có thể được ôm đối phương ngủ thì ấm áp biết bao.
"Chị..." Kha Nhược Sơ chú ý đến một bên tai của Thịnh Như Ỷ, đúng thật là bị rơi một cái hoa tai, bỗng chốc cô có chút khẩn trường, "Hình như hoa tai của chị rơi ở trên giường em, có thể là bị rơi lúc ngủ, lúc về khách sạn em đưa lại cho chị nha?"
Kha Nhược Sơ cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên nhất.
Những lời nói này của cô giống như khẳng định cho câu hỏi trong đầu cô: Có phải chiều nay chị ngủ cùng em không?
Thịnh Như Ỷ sờ sờ vành tai, mới phát hiện bị rơi mất một cái hoa tai, cô trả lời, "Ừ."
Là câu trả lời khẳng định.
Kha Nhược Sơ nghe xong, trong lòng thật vui vẻ, cô cũng ôm lấy đầu gối, hỏi Thịnh Như Ỷ, "Hôm nay, em uống say như vậy, không có làm điều gì khùng điên chứ, làm...!mấy chuyện quá mức?"
Thịnh Như Ỷ liếc nhìn Kha Nhược Sơ.
Còn không biết xấu hổ mà đi hỏi nữa à, lúc chiều ở trên giường Kha Nhược Sơ ôm cô ngủ, cái tay kia thật không đàng hoàng, xém chút nữa sờ loạn cơ thể của cô.
Thịnh Như Ỷ thật không thể ngờ, một con thỏ trắng trông thì vô hại cái gì cũng không biết không hiểu, lúc ở trên giường lại chơi trò lưu manh như vậy.
Cô thật sự rất bội phục tính tự chủ của cô, đến mức vậy rồi mà vẫn có thể nhìn xuống được.
Lần trước ở quán bar Dạ Sắc, Kha Nhược Sơ uống say, cũng trêu chọc cô.
"Có phải em uống say một cái là thích hôn, thân mật với người khác không?" Thịnh Như Ỷ hỏi không nhanh không chậm, cố ý hỏi lại.
"A? Em lại...." Phản ứng đầu tiên của Kha Nhược Sơ chính là cô lại hôn Thịnh Như Ỷ sao? Tại sao một chút ấn tượng cô cũng không có, lúng túng.
Chờ khi Kha Nhược Sơ bị trêu chọc đến đỏ mặt, Thịnh Như Ỷ mới cười xấu xa, sau đó nói một câu vô cùng thờ ơ, "Trêu em thôi."
Một lời nói ra chỉ là đùa, không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
Thật ra, Kha Nhược Sơ rất muốn nghe Thịnh Như Ỷ nói, "Hôn chị, em có chịu trách nhiệm không?" Kha Nhược Sơ nghĩ, nếu được hỏi như vậy, cô sẽ nghiêm túc mà trả lời: Em nguyện ý.
"Có đói bụng không, ăn chút gì chứ?"
Kha Nhược Sơ vẫn còn đang trong suy nghĩ của bản thân, "Em không đói."
Ngủ đến giờ mới dậy, sao mà không đói cho được chứ, Thịnh Như Ỷ đương nhiên biết rõ tính cách của Kha Nhược Sơ, cô cũng không nói gì nhiều, trực tiếp ra lệnh, "Ngồi đây chờ chị một lát."
Ở gần đây có một cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở.
Vài phút sau, Kha Nhược Sơ nhìn thấy Thịnh Như Ỷ quay lại, trên tay còn xách theo một túi đồ ăn, "Chỉ có bánh mì sandwich, em ăn tạm đi."
Kha Nhược Sơ ngại ngùng.
"Cầm lấy đi."
"Cảm ơn chị."
Thịnh Như Ỷ nhìn qua Kha Nhược Sơ, "Mạnh miệng."
Kha Nhược Sơ cầm lấy, mặc dù Thịnh Như Ỷ vẫn còn quan tâm đến cô, nhưng không sự ôn nhu của chiều nay, đột nhiên lại xa cách.
Trong lòng không khỏi mất mát, chiều nay rõ ràng các cô còn thân mật như vậy, cũng coi như là có chút ái muội, bây giờ thì lại giống như bạn bè bình thường.
Nhưng mà Kha Nhược Sơ cũng cảm thấy Thịnh Như Ỷ đối với cô khá tốt, đối xử cũng không giống như bạn bè bình thường cho lắm.
Lại bối rối.
"Sao lại không ăn?"
"Vâng." Kha Nhược Sơ hoàn hồn.
Trong túi có một sandwich, một hộp sữa bò, cộng thêm một cái bánh kem nhỏ.
Kha Nhược Sơ mới nhớ mỗi lần cùng đi ăn với Thịnh Như Ỷ, Thịnh Như Ỷ rất thích mua chút đồ ăn ngọt cho cô.
Thật ra, cô cũng không thích cho lắm, nhưng cô sẽ ăn bất cứ thứ gì mà Thịnh Như Ỷ mua cho cô.
Ngồi ở trên bờ cát, hai người cũng không nói thêm gì, yên lặng mà ngắm gió biển.
Kha Nhược Sơ cắn miếng sandwich, là loại sandwich cơ bản thịt nguội với trứng gà, bởi vì đói bụng nên cô ăn nó rất ngon lành.
Kha Nhược Sơ ăn trong vô thức, đồ ăn trong miệng có chút khô khan, cảm thấy có chút nghẹn, lúc này một bàn tay xinh đẹp kèm theo hộp sữa bò đã được cắm ống hút được đưa trước mặt cô.
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ một cái, cũng không nói gì, chỉ cầm lấy hộp sữa rồi uống.
Lúc uống sữa bò, trong lòng Kha Nhược Sơ dường như hiểu ra được điều gì đó, hiểu được tại sao Thịnh Như Ỷ lại cho cô một cảm giác vừa gần lại vừa xa.
Có lẽ chỉ trong những trường hợp đặc biệt thì Thịnh Như Ỷ mới lộ ra một mặt như thế.
Ví dụ như lúc cô uống say, hay lúc cô buồn cũng như sợ hãi....
Rõ ràng là quan tâm lo lắng, những lúc bình thường lại cố tính bảo trì khoảng cách, nhiều lắm thì cũng chỉ đùa giỡn trêu ghẹo vài câu mà thôi, không làm thêm chuyện gì cả.
Là Thịnh Như Ỷ cảm thấy cô quá nhỏ tuổi sao, cho nên không chấp nhận được?
Ăn xong bánh mì sandwich, Kha Nhược Sơ cũng không hé môi nói một lời, vẫn còn đang trầm tư.
"Chưa tỉnh rượu sao?" Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ vẫn còn mệt mỏi.
"Tỉnh rồi ạ."
Gió thổi đến, Thịnh Như Ỷ xoa xoa cánh tay.
Kha Nhược Sơ nhìn thấy trên người Thịnh Như Ỷ chỉ có một chiếc váy mỏng manh, chắc chắn sẽ rất lạnh, "Chị mặc áo khoác của em đi."
Khi Thịnh Như Ỷ quay đầu sang nhìn thì Kha Nhược Sơ đã cởi áo khoác trên người cô xuống.
"Buổi tối hạ nhiệt độ, chị mặc đồ mỏng quá." Kha Nhược Sơ cười nói, nhìn thấy Thịnh Như Ỷ không chịu nhận, cô lấy hết dũng khi mới dám nghiêng người, ân cần khoác áo lên trên người Thịnh Như Ỷ.
Áo khoác đã có sẵn hơi ấm, thân thể của Thịnh Như Ỷ cũng rất nhanh được truyền hơi ấm còn sót lại của người kia, "Em không lạnh à?"
Kha Nhược Sơ, "Em không sợ lạnh."
Đúng là rất giống một của lò sưởi nhỏ, rất ấm áp, mùa đông nếu mà ôm cô gái này ngủ, chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Thịnh Như Ỷ nhớ đến chiều hôm nay, Kha Nhược Sơ ở trên giường chơi lưu manh với cô, thật sự muốn cười lần nữa.
"Em sẽ từ chối sao?" Giữa cơn sóng vỗ, Thịnh Như Ỷ quay đầu hỏi Kha Nhược Sơ, chưa thấy ai mà lại rụt rè như vậy, rất dễ bị người khác bắt nạt.
"....!Sẽ." Kha Nhược Sơ trả lời rất thiếu tự tin.
Thịnh Như Ỷ cũng không thèm cho Kha Nhược Sơ mặt mũi, "Còn để người khác chuốc rượu sao?"
Kha Nhược Sơ không còn lời nào để nói, cô thực sự không biết cách từ chối người khác, có rất nhiều chuyện không muốn làm, cũng phải miễn cưỡng làm, nói thật, cô rất chán ghét con người cô như thế.
"Sau này, lúc từ chối người khác nên dứt khoát một chút, phải làm lạnh lùng, có biết chưa?"
Kha Nhược Sơ trả lời, "Vâng."
Thịnh Như Ỷ lại hiếu kỳ, không biết con thỏ trắng này lúc lạnh lùng lên sẽ thành kiểu gì, "Biết làm sao để lạnh lùng à? Này, làm thử cho chị đây xem đi."
Làm lạnh sao? Nghĩ qua nghĩ lại thì hình trước giờ cô chưa từng làm mặt lạnh với ai cả, Kha Nhược Sơ ấp ủ một chút, ngước mắt nhìn Thịnh Như Ỷ, không chớp mắt.
Thịnh Như Ỷ cho rằng Kha Nhược Sơ đang muốn nói gì đó.
Nhưng Kha Nhược Sơ lại nỗ lực trừng mắt với cô, còn hỏi lại, "Em làm như vậy...!đủ lạnh chưa?"
Nói xong, đột nhiên trầm mặc, Kha Nhược Sơ cảm thấy khá xấu hổ.
Thịnh Như Ỷ vốn dĩ đang yên lặng quan sát Kha Nhược Sơ, nào ngờ Kha Nhược Sơ mở miệng nói vậy, cô thật sự không kìm chế được, mà cười thành tiếng.
Mặt lạnh, là làm như vậy đi.
"Chị cười cái gì?" Kha Nhược Sơ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, có gì mà cười thành vậy chứ.
Thịnh Như Ỷ quan sát Kha Nhược Sơ, trên mặt thì vẫn cười, "Thôi bỏ đi, em mà làm mặt lạnh thế này làm cho người ta càng muốn bắt nạt hơn."
Kha Nhược Sơ nhìn ra biển, rồi lại nhìn Thịnh Như Ỷ đang cười, chỉ như vậy thôi, cô cũng thoả mãn rồi.
Hai người ngồi hơn 10 phút nữa, thì mới đi về lại khách sạn.
Lúc Thịnh Như Ỷ trở về phòng, thì ở trên hành lang gặp được Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên dựa vào tường, chủ động mở lời, coi như muốn cầu hoà giảm bớt xấu hổ chuyện lúc trưa, "Thịnh tổng, đi uống một ly chứ?"
"Không uống." Thịnh Như Ỷ nói.
"Không phải chứ, còn giận mình sao? Mình xin lỗi cậu được chưa?" Lâm Nghiên đi đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, mặc dù là lúc trưa có đôi co vài câu, nhưng mà quan hệ của hai người cũng không dễ dàng vì thế mà đứt gãy, suy cho cùng cũng đã quen biết nhiều năm vậy rồi.
Thịnh Như Ỷ, "Cậu đi xin lỗi em ấy đi."
"Được rồi."
Thịnh Như Ỷ không tiếp tục chủ đề này nữa, "Sắp 1 giờ sáng rồi, còn chưa ngủ à?"
"Ngủ không được, hay chúng ta tâm sự chút đi.
Mình thật sự rất hiếu kỳ, đến cuối cùng thì cậu và cô nhóc kia có mối quan hệ như thế nào?" Lâm Nghiên nghĩ nghĩ, trực giác của phụ nữ luôn chuẩn đến đáng sợ, "Em ấy chính là thỏ con của cậu, mình không nói sai chứ?"
Lâm Nghiên còn có thêm một trực giác, lần này Thịnh tổng...!sẽ thua dưới tay một cô gái nhỏ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...