Kẹo bông gòn tan trong miệng, thật ngọt, Kha Nhược Sơ từ trước đến nay không thích đồ ngọt nhưng hôm nay lại ăn rất ngon lành.
Theo lý mà nói, ăn đồ ngọt sẽ kích thích não tạo thành hóc môn hạnh phúc, làm cho người ta sinh ra cảm xúc tích cực.
"Ăn ngon sao?" Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ nhấm nháp kẹo bông gòn, mặt đầy thích thú, không nhịn được mà hỏi.
Kha Nhược Sơ định hỏi Thịnh Như Ỷ có muốn ăn không, nhưng nhìn thấy kẹo bông gọn bị cô gặm nham nhở cũng ngại mở lời mời, quan hệ giữa các cô cũng không thân mật lắm mà có thể ăn chung một cây kẹo.
Cô làm sao mà không biết xấu hổ chứ, sao mà có thể mở miệng mời được, cô liếm liếm khoé môi còn dính chút đường, mỉm cười gật đầu.
Trên phố thật đông vui.
Kha Nhược Sơ nhìn đồng hồ chỉ mới hơn tám giờ, cũng không thể cứ lang thang khắp nơi không có mục đích, trong lòng suy nghĩ một hồi, cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Như Ỷ, "Chị.
Đêm nay, chị còn có thời gian sao?"
Thịnh Như Ỷ gật đầu, "Có."
"....! Đi chơi bóng không?" Kha Nhược Sơ khó mà chủ động như vậy, không biết do nguyên nhân gì, nhưng đêm nay cô rất muốn có người ở cạnh cô lâu hơn một chút.
Có lẽ bản thân đã lẻ bóng lâu lắm rồi.
"Có thể." Nhìn gương mặt đang dò hỏi của Kha Nhược Sơ, Thịnh Như Ỷ sảng khoái đồng ý, có người giúp cô tiêu thời gian, cô đương nhiên vui rồi.
Rất ăn ý với nhau.
Thật ra, tận sâu đáy lòng của hai người, đều có chung một nỗi sợ, chính là sợ cô đơn.
Muốn có người ở bên cạnh.
....
Kha Nhược Sơ mang Thịnh Như Ỷ đến một nhà thi đấu thể dục thể thao ở gần trường học, cô thường hay đến đây chơi bóng quần.
Đêm nay, vận may của hai người không tồi, mặc dù không có đặt phòng đánh bóng trước, nhưng đến nơi vẫn còn phòng đánh bóng đang trống.
Sau khi thay đồ vận động, Thịnh Như Ỷ từ trong phòng thay quần áo đi ra, cô cầm lấy một chai nước đặt ở trên mặt đất mà uống một ngụm.
Phía sau, có tiếng bước chân.
"Chúng ta bắt đầu đi." Kha Nhược Sơ nói, trong phòng đánh bóng có chút vang tiếng.
Thịnh Như Ỷ quay đầu lại, tay chậm rãi đóng nắp chai lại, ánh mắt rơi ở trên người Kha Nhược Sơ, cũng không dời mắt đi nhìn chỗ khác.
Đối phương thay một bộ quần áo vận động bó sát người, áo ngắn quần cũng ngắn, thân hình mảnh khảnh nhưng không gầy, đường cong rất đẹp, đặc biệt là đôi chân....
Lời ít mà ý nhiều.
Nói chung là dáng người rất tuyệt.
"Sao ạ...." Kha Nhược Sơ thấy Thịnh Như Ỷ nhìn cô mà không nói lời nào, nhỏ giọng mà hỏi.
Đối phương mà cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, cô có nên hoài nghi quần áo cô mặc có chỗ không thích hợp không.
Ngày thường ở bệnh viện, vì tiện cho công việc, Kha Nhược Sơ đều mặc đồ thoải mái rộng rãi, hơn nữa khung xương của cô lại nhỏ, nên nhìn dáng vẻ có chút yếu đuối mong manh dễ vỡ.
"Bắt đầu đi." Thịnh Như Ỷ cầm lấy vợt bóng, từ từ mà đi đến trước mặt Kha Nhược Sơ, "Hay đi đánh bóng quần à?"
"Thỉnh thoảng ạ." Kha Nhược Sơ lễ phép nói.
Bóng ở trong tay Thịnh Như Ỷ, cô phát bóng cố ý điều chỉnh lực vừa phải, dễ như trở bàn tay Kha Nhược Sơ đã đón được bóng.
Cứ đánh qua đánh lại vài lần, Kha Nhược Sơ cảm thấy Thịnh Như Ỷ còn đang nương tay với cô, "Chị, chị không cần nhường em đâu."
Khẩu khí không nhỏ, Thịnh Như Ỷ nghiêng đầu đánh giá Kha Nhược Sơ, "Nếu thua, em đừng có mà khóc nhè nha?"
Kha Nhược Sơ nghe xong mặt đỏ ửng, cô ngẩng đầu nguỵ biện cho bản thân, "Em đâu có dễ khóc đâu."
Thịnh Như Ỷ cười, cúi đầu đưa mặt đến gần Kha Nhược Sơ, cũng nói lời khiêu khích, "Được nha, vậy chị đây sẽ bắt nạt em."
Sau khi bước qua tuổi 26, Thịnh Như Ỷ rất chú trọng đến việc giữ dáng, thông thường mỗi cuối tuần sẽ đến phòng gym để tập thể hình, đương nhiên thể lực không kém rồi.
Nhưng mà trăm ngàn lần cô không thể ngờ, cái người ngày thường nhát như thỏ đế, lúc đánh bóng lại không hề yếu chút nào.
Thể lực không thể chê được.
Kha Nhược Sơ đánh bóng rất hăng hái, giống như đang giải toả áp lực, về sau càng bùng nổ, Thịnh Như Ỷ phải lau mắt mà nhìn, không nhìn ra được cô gái này lúc đánh cầu lại như trở thành người khác.
Tiếng đánh bóng ngày càng dày, tốc độ đánh ngày càng nhanh, tiếng bước chân cũng dồn dập hơn.
Sức lực hai người ngang nhau, vách tường đối diện chịu đau cũng không ít, không bao lâu hai người đã đổ mồ hôi, mồ hôi ướt đẫm trán, rồi theo gương mặt mà chảy xuống.
Sau khi vận động hết sức, hai người ném vợt bóng sang một bên, ngồi dựa vào tường nghỉ ngơi.
Thịnh Như Ỷ dường như thở không nổi, đã lâu lắm rồi cô không vận động sảng khoái như vậy, "Em thường đến đây chơi sao?"
"Vâng." Cuối cùng Kha Nhược Sơ cũng chịu thừa nhận, cô cũng mở miệng hít thở từng hơi, ngực đập kịch liệt, tâm thì bang bang, "Trước đây, em hay đến đây một mình...."
Sau đó, không nói chuyện nữa.
Kha Nhược Sơ nắm chặt bình nước trong tay, nhìn chằm chằm vào vách tường ở phía trước, một bên nghỉ ngơi, một bên thất thần.
Mỗi ngày làm những điều mà bản thân không thích, liều mạng nỗ lực, không làm cho người thân thất vọng, rõ ràng không thích mẹ cô nhúng tay sắp xếp mọi thứ liên quan đến cô, nhưng lại không có cách nào phản kháng được.
Nói nặng hơn thì có đôi lúc cô cảm thấy cô đang sống cho người khác.
Khó khăn lắm mới thích một người, cho rằng đó sẽ là một tia sáng trong cuộc đời, nào ngờ phát hiện ra, tia sáng kia không thuộc về cô....
Áp lực trong cuộc sống cũng phải có một nơi để phát tiết.
Nếu không sớm đã bùng nổ rồi.
Cho nên, Kha Nhược Sơ thường đến đây chơi bóng một mình, mỗi lần đều chơi đến khi người đổ đầy mồ hôi, sức cùng lực kiệt.
Bất chợt cô phát hiện, đổ mồ hơi hay khóc cũng như nhau, cũng có thể giải toả được.
Thịnh Như Ỷ quay sang nhìn thấy Kha Nhược Sơ mím môi, trên mặt không có biểu cảm gì, có chút thẩn thờ, cô còn nghĩ rằng là vận động quá độ, "Sao vậy, không thoải mái sao?"
"Không có." Kha Nhược Sơ ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi hỏi, "Tiếp tục chứ ạ?"
Còn muốn chơi nữa sao? Thịnh Như Ỷ nghĩ tầm, xem ra cô không thể xem con thỏ này được, "Nhìn không ra được thể lực em lại tốt như vậy."
Trên mặt Kha Nhược Sơ luôn có một nụ cười nhẹ.
Mặc kệ Kha Nhược Sơ cười như thế nào, sau khi tiếp xúc, Thịnh Như Ỷ cảm giác được, tâm trạng đêm nay của cô gái này không tốt, "Có tâm sự sao?"
Kha Nhược Sơ yên lặng lắc đầu, qua một lát sau, cô đứng dậy nhặt vợt đánh bóng lên, một mình đối diện với bức tường kia mà đánh.
Cái gì cũng không chịu nói.
Rõ ràng bụng đầy tâm sự nhưng lại không chịu hé nửa lời, Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm Kha Nhược Sơ đáng bóng, cũng đứng dậy.
"Nếu lượt này thua, thì thiếu một bữa cơm nhé." Thịnh Như Ỷ thảy thảy quả bóng lên,, "Tính điểm đơn giản thôi, đánh 5 thắng 3."
"Được!" Kha Nhược Sơ không nghĩ ngợi mà đáp ứng, trong lầy tràn đầy tin tưởng.
Chị đánh em tiếp, lại không phân cao thấp.
Lượt giao bóng đầu, Kha Nhược Sơ thắng, Thịnh Như Ỷ đuổi theo cũng thẳng một lượt.
Cho đến lượt thứ ba....
Đế giày ma sát trên sàn nhà, một tiếng kít vang lên, Kha Nhược Sơ đón lượt bóng tiếp theo, bóng thì đánh trúng nhưng mà bản thân lại té ngã trên sàn nhà.
Thịnh Như Ỷ vội vàng chạy đến, đỡ Kha Nhược Sơ đứng dậy, "Không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
"Không sao ạ." Kha Nhược Sơ ngồi xổm xuống, xoa xoa cổ chân, lúc này mới nói, "Hình như chân bị trật một chút."
"Có cần đi đến bệnh viện không?"
Kha Nhược Sơ vẫn có chừng có mực, "Không cần, không đến mức phải đi."
Nghe Kha Nhược Sơ nói vậy, Thịnh Như Ỷ cũng có chút yên tâm, cô nhìn gương mặt chảy đầy mồ hôi của Kha Nhược Sơ, còn trêu ghẹo, "Không muốn mời chị ăn cơm thì nói, đâu cần cố gắng đến vậy."
"Là em không cẩn thận thôi." Đối với lời trêu đùa của đối phương, Kha Nhược Sơ vẫn cẩn trọng giải thích.
Thịnh Như Ỷ cúi đầu nhìn cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của Kha Nhược Sơ, "Được rồi, coi như chị thua.
Hôm nay không chơi nữa, được chứ?"
"Vâng...." Nghe thấy lời nói trấn an, trong lòng Kha Nhược Sơ bỗng dưng ấm áp, ánh mắt như có như không đảo trên người Thịnh Như Ỷ, trong lúc này, đột nhiên cô xúc động muốn ôm lấy người phụ nữ này.
Nhưng mà cái xúc động này chỉ dám đè trong đáy lòng.
Rời khỏi nhà thể dục thể thao, cũng sắp 10h.
Chân đi nhanh có chút không thoải mái, cho nên Kha Nhược Sơ đi có chút chậm, hơn nữa bên ngoài nhà thi đấu còn có một đống bậc thang.
Thịnh Như Ỷ thấy vậy, đưa túi cho Kha Nhược Sơ cầm, "Cầm giúp chị."
Kha Nhược Sơ không hiểu ý, "Sao ạ?"
Thịnh Như Ỷ, "Chị cõng em."
"Không cần, không cần đâu ạ...." Kha Nhược Sơ nhanh chóng lắc đầu, miệng thì nói không cần, "Em có thể tự đi được."
Thịnh Như Ỷ bước xuống hai bậc cầu thang, lại quay đầu ra phía sau, "Lên đi."
Với tình hình này, Kha Nhược Sơ hoàn toàn có thể từ chối, nhưng cô lại không, cô do dự vài giây, thế rồi bò lên lưng Thịnh Như Ỷ.
Mọi thứ như đã định cô mới nhớ, sao bản thân cứ như một đứa ngốc, cứ như vậy da mặt dày mà trèo lên lưng người ta chứ?
Bậc cầu thang coi như cũng ngắn, Kha Nhược Sơ lại hẹ, Thịnh Như Ỷ cõng cũng không tốn bao nhiêu sức, từ đó đến bãi đỗ xe cũng không quá 50 mét.
Sau mười giờ, trên quảng trường bên ngoài nhà thi đấu cũng vắng vẻ, Thịnh Như Ỷ cõng Kha Nhược Sơ, chậm rãi mà đi đến, vô tình nhìn ánh đèn chiếu dưới đường, thấy bóng hai người dung hoà bên nhau.
Cảm nhận được sự ấm áp từ sau lưng, Thịnh Như Ỷ không khỏi cảm thán mà nghĩ thầm, từ bao giờ mà cô nhiệt tình không chê phiền toái vậy? Vẫn là nhiệt tình với một cô gái chỉ mới gặp vài lần.
Hơn nữa, từ trước đến nay cô còn chưa cõng bạn gái.
"Chị." Kha Nhược Sơ được Thịnh Như Ỷ cõng trên lưng, cảm thấy trong lòng thật băn khoăn, "Để em tự đi được rồi."
Mặc dù trong lòng băn khoăn đó, nhưng mà Kha Nhược Sơ lại muốn Thịnh Như Ỷ cứ như vậy mà cõng cô, bởi vì thoạt nhìn giống như đang ôm nhau, mới vừa đánh bóng còn xúc động muốn ôm Thịnh Như Ỷ.
Bây giờ cũng coi như được toại nguyện.
Gần đến chỗ đậu xe.
Kha Nhược Sơ vòng hai tay qua cổ Thịnh Như Ỷ, cô cúi đầu, lặng lẽ ngắm nhìn đối phương, nụ cười trên mặt dần thả lỏng.
Nếu như có một ngày, hỏi cô ký ức vui vẻ của cô là gì, cô nghĩ, có lẽ sẽ là hôm nay.
Ánh đèn trong bãi đậu xe không sáng lắm, đột nhiên phía trước có cái gì nhảy ra....
Kha Nhược Sơ kinh ngạc một chút.
Hoá ra là một con mèo hoang, người nó thật bẩn.
Thịnh Như Ỷ thoáng quay đầu lại, cười Kha Nhược Sơ nhát gan, "Mèo mà em cũng sợ sao?"
Ở bệnh viện có không ít mèo hoang, Kha Nhược Sơ không biết bao nhiêu lần cho mèo ăn rồi, nhưng lúc này, cô thuận tay ôm chặt Thịnh Như Ỷ, còn nhẹ nhàng vâng một tiếng, "Vâng....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...