Cậu hai nhà họ Ôn hôm đó ở tạm nhà họ Lục.
Ra khỏi cửa viện nhà họ Lục, Ôn Thần nhìn thấy Cố Dĩ An đẩy chiếc rương khô, hỏi cô trong đó là gì, cô nói đó là đặc sản nông thôn mẹ chồng đem từ dưới quê lên.
Ôn Thần nhìn về phía chiếc vali, nhăn mày nhăn mặt nhìn ngửi thấy mùi trung dược quen thuộc, nhưng đứng trước mặt bố mẹ cũng không dám nói gì.
Sau khi đến khách sạn, Ôn Thần nhấc chiếc rương chuẩn bị vứt vào thùng rác, thì bị Cố Dĩ An ngăn cản, cô nói: Đừng, đây là tấm lòng của mẹ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tấm lòng? Vậy em uống?”
“...” Hừm… Tuy rằng rất bổ, nhưng quả thật cô không chịu được mùi vị đó.
Ôn Thần vừa vứt một bao vào trong đó, đột nhiên nhớ đến một người, nói: “Chỗ thuốc này nói không chừng có thể cho tên tiểu tử Yến Tống kia dùng.”
“Cơ thể cậu ta không tốt hả?”
“Có tốt hay không anh không biết, nhưng anh thấy cậu ta có hơi yếu.” Mỗi lần vật tay đều thua anh, cậu ta cũng nên bồi bổ một chút.
…
Ngày hôm sau, Ôn Thần đẩy chiếc rương khô đến Triều Đường, tung trung dược như tung lá, đổ đầy lên bàn làm việc của Yến Tống, nói: “Thấy thế nào? Anh em có đủ nghĩa khí không, biết cậu yếu, nên đặc biệt chuẩn bị tấm lòng này cho cậu.”
“Thứ này cực bổ, mẹ tôi cố ý tìm bác sĩ trung dược điều chế cho tôi đấy.” Ôn Thần lấy một điếu thuốc và đốt đầu thuốc của anh, nói: “Có phải dạo này cậu hơi yếu không? Uống vài gói nói không chừng có tác dụng đấy.”
“Cậu mới yếu đấy! Đem đi, đem đi!”
“Vẫn không yếu? Có lần nào vật tay mà thắng tôi chưa?”
Hít một hơi thuốc, Ôn Thần nói hết tác dụng sau khi uống đống thuốc này cho cậu ta, còn nói thêm trai gái cơ thể yếu đều uống được.
Yến Tống vừa nghe con gái cũng uống được, nhớ đến người vợ Tân Nhiễm của mình, mỗi lần cậu ta xuất tinh được một nửa thì bảo cậu ta ngừng, nửa năm gần đây lần nào cũng chưa hết hứng thú đã phải ngừng, bực! Nói không chừng đống thuốc này có tác dụng.
Thấy cậu ta nhận lấy, Ôn Thần không quên nhắc nhở: “Nhớ kỹ nhá, thuốc này cực bổ, uống nhiều sẽ chảy máu mũi.”
…
Phía bên Cố Dĩ An, vừa sáng sớm đã ra khỏi nhà đến nhà họ Lục đón mẹ chồng Lưu Vân đi dạo phố, Ôn Ngôn đẩy theo xe trẻ em cũng đi cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mua một chút đồ dùng hằng ngày, còn mua thêm cho bố chồng chút quần áo, cũng chuẩn cho lão nhị nhà họ Lục chút quà.
Trong việc giao tiếp với người thân họ hàng, Lưu Vân yên tâm nhất là giao cho con dâu Cố Dĩ An làm, bởi vì ở phương diện này cô rất giỏi.
Nhưng thấy cô mãi vẫn không mua đồ cho cậu hai nhà họ Cố, Lưu Vân suy nghĩ làm sao để mở lời khuyên cô?
Ôn Ngôn nhìn ra mẹ đang đắn đo điều gì đó, tìm cớ thay bỉm cho con của cô ấy, kéo mẹ sang bên phòng mẹ và bé, nói về tình hình hiện tại và thủ đoạn rác rưởi mà nhà họ Cố và Cô Thượng Sách dùng để đối đầu với nhà họ Lục và nhà họ Ôn, nói: “Mẹ, không phải con nói giúp chị dâu, nếu như chuyện này xảy ra với con, con sẽ xử lý tốt hơn chị ấy.”
“Ban đầu nếu như không phải anh giúp bọn họ trước, nhận toàn nhà đang dở dang, bọn họ không thể nào vực dậy nữa.”
“Cho dù biết Cố Thượng Sách vừa về nước, bọn họ sẽ lập tức đá anh đi, chạy đến hợp tác với Cố Thượng Sách, còn nhân lúc anh đi công tác, đánh ngất chị dâu, đưa chị về nhà họ Cố. Đây không phải là bọn họ trắng trợn lợi dụng chị dâu sao?”
“Con biết mẹ và bố đang nghĩ gì, con có thể nói cho bố mẹ, con có thể đảm bảo với bố mẹ nhân cách làm người của chị dâu, chị dâu nhất định không có chút quan hệ gì với Cố Thượng Sách, đều là do người ta bịa ra mà đồn thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...