Ôn Thần và Lục Diệu đến quân khu Hoa Bắc, họ không còn mặc quân phục nữa mà mặc áo sơ mi quần tây đen, trông rất bắt mắt giữa một đám quân phục màu xanh lục.
Những quân nhân từng được Ôn Thần dạy dỗ nhìn thấy anh đi tới quân khu, đều nhiệt tình đi lên chào hỏi.
Lục Diệu nhìn thấy xe của Tiết Bân từ xa đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu mọi người đi huấn luyện trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người với ánh mắt không nỡ, quay trở lại sân tập, Ôn Thần vẫy tay với họ, mắt đầy ý cười nói với Lục Diệu bên cạnh: "Khi tôi nhìn thấy những người anh em cùng sinh ra tử lại bán mạng vì mấy tên thối nát, tôi muốn một phát súng bắn chết Tiết Bân."
"Cậu nghĩ Thượng Quân Ngạn không muốn vậy sao?" Lục Diệu liếc nhìn anh, nhìn thấy Tiết Bân đã xuống xe: "Đi thôi, Tiết Bân đến rồi.”
...
Ôn Thần và Lục Diệu ở lại quân khu Hoa Bắc cho đến tối rồi mới rời đi.
Dọc đường đi Ôn Thần đều trầm mặc, không hăng hái như trước nữa.
Sau khi Lục Diệu biết rằng anh đã trao đổi với Tiết Bân, phát hiện sự gian xảo của lão già này, đã nhận ra tại sao bấy lâu nay Thượng Quân Ngạn không động đến ông ta: "Đừng nghĩ nhiều, Tiết Bân có thể đạt được vị trí hiện tại, ông ta nhất định phải có thủ đoạn hơn người, hiện tại ba quân khu của ông ta đều đứng đầu, nếu như ông ta cầm đầu làm phản, một mình quân khu Tây Bắc căn bản không chống đỡ nổi."
“Vừa rồi những điều ông ta nói chắc cậu cũng nghe hiểu, nếu cậu không tha cho Cố Hoa Đông, ông ta khẳng định sẽ kéo nhà họ Ôn theo cùng."
Ôn Thần hút thuốc, gật đầu: "Tôi biết."
“Cho nên việc này chúng ta phải trao đổi lại với Thượng Quân Ngạn, nghĩ kỹ xem có biện pháp nào khác không."
“Biện pháp thì có, chỉ là Thượng Quân Ngạn có dám dùng hay không.”
...
Ôn Thần và Lục Diệu ở lại phủ tổng thống một giờ nữa rồi mới rời đi.
Khi trở lại khách sạn, anh thấy Cố Dĩ An đã ngủ rồi, không đành lòng đánh thức cô, nhưng anh lại không ngủ được, chỉ có thể ngồi trong phòng khách hút thuốc, tự hỏi trong tay Cố Hoa Đông rốt cuộc có nhược điểm gì của Tiết Bân? Lại có thể khiến Tiết Bân che chở như vậy?
Cố Dĩ An ngủ chập chờn, nghe thấy có động tĩnh cô đã tỉnh lại rồi, xuống giường mở cửa, ngửi thấy mùi thuốc lá, cô sờ soạng tìm công tắc rồi bật đèn phòng khách, nhìn thấy Ôn Thần đang hút thuốc.
Chắc do anh và Thượng Quân Ngạn không thống nhất được với nhau, nếu không anh sẽ không lo lắng như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bởi vì anh chỉ hút nhiều thuốc như vậy khi tâm tình không tốt.
“Anh đánh thức em sao?” Ôn Thần thấy cô đi tới liền dụi thuốc rồi ném mẩu thuốc vào thùng rác, không muốn cô ngửi thấy mùi thuốc lá.
“Anh không mệt sao?” Cố Dĩ An đi tới trước mặt anh, cũng không định ngồi xuống nói chuyện phiếm với anh: “Anh đi tắm trước đi.”
“Tắm cùng anh?” Vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc cô.
Không ngờ cô lại đồng ý: "Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh trước."
Cố Dĩ An đi vào phòng tắm, thử nhiệt độ nước rồi mới cho nước nóng vào. Ôn Thần đi vào phòng ngủ, cởi nút áo sơ mi, đi đến của phòng tắm, thấy cô đang quỳ một gối trước bồn tắm, bàn tay trắng nõn đặt trên vòi nước, khi lạnh thì cô chỉnh nóng hơn, khi nóng cô lại vặn sang bên phải, cho đến khi nhiệt độ nước phù hợp, cô mới đứng dậy.
“Sao bây giờ em lại đối xử tốt với anh như vậy?” Ôn Thần ôm cô từ phía sau, hôn lên đầu vai tròn trịa của cô, vén mái tóc dài lòa xòa của cô sang bên trái, hôn lên đầu vai cô rồi lại hướng lên trên: “Đêm nay vốn muốn buông tha cho em, nhưng em lại ngoan ngoãn như vậy, anh không nhịn được muốn giở trò với em.”
“Không phải chỉ khi em chọc giận anh anh mới có thể..ưm”
“Chọc anh tức giận sẽ khiến anh muốn làm chết em.” Tay anh di chuyển xuống phía dưới, vén váy cô lên: “Còn nếu em ngoan ngoãn, anh cũng vẫn muốn giở trò với em, để em chịu không nổi, chỉ có thể để mặc anh chơi.”
Có vẻ như anh lúc nào cũng có lý do lôi kéo đến chuyện tình dục.
Cố Dĩ An không phải đối thủ của anh, chỉ có thể để mặc tay anh thò vào trong quần lót. Cô vừa mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt mơ màng của mình trong gương, lập tức co hai chân lại, đè bàn tay sờ soạng của anh xuống: "Mắt, che mắt em lại."
"Đêm nay anh không muốn che." Ôn Thần cắn cổ cô, ngón tay xoa nắn lông mu của cô: "Anh muốn để xem nhìn anh chơi em như thế nào."
“Không…” Cô lắc đầu ấn tay anh, nhắm mắt không nhìn vào gương nữa: “Em còn chưa chấp nhận được.”
“Thử trước đi.” Anh dụ dỗ cô, cắn dây áo ngực xuống, bộ ngực trắng nõn của cô dần dần lộ ra: "Không thử thì làm sao em biết là em có chấp nhận được hay không."
Nhìn thấy cô trong gương nhắm mắt cắn môi, Ôn Thần không khỏi kéo xuống dây áo ngực còn lại của cô, tay anh đưa về phía trước, nắm lấy ngực cô trong bộ váy ngủ, véo mạnh, rồi mút liếm vành tai cô: "Mở mắt ra, nhìn xem cách anh bóp ngực em, em xem, tay anh cũng chỉ đủ để cầm lấy nó thôi, vừa trắng nõn vừa mềm mại, mỗi lần bóp đều muốn véo thật mạnh, làm nó biến dạng, để em càng thoải mái hơn…”
“Ư...Anh đừng nói nữa.” Cố Dĩ An không thể chịu đựng sự kích thích trong lời nói của anh, đẩy tay anh ra, nhưng lại bị anh giữ lại và ấn vào bầu ngực bên kia của mình.
Ôn Thần ấn tay cô xuống, để cô tự bóp: "Em xem tay em nhỏ như vậy, thực sự không cầm nổi nó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...