Lấy danh nghĩa vợ chồng

 
Cố Dĩ An không giấu Ôn Thần, cô giải thích ý định mua những sản phẩm tình dục này với thái độ rất bình tĩnh: “Em muốn để cơ thể mình tiếp nhận anh sớm hơn.” Bởi vì cô cũng muốn anh được thoải mái. 
“Anh thích nghe lời như vậy.” Ôn Thần vui mừng xoa nhẹ đầu cô, theo thói quen cúi đầu tìm môi cô để hôn lên. 
Cố Dĩ An không quen thân thiết với anh giữa ban ngày, khi bị anh hôn cũng không thể chìm đắm giống như vào buổi tối, thân thể hơi cứng ngắc quay mặt đi, kết thúc nụ hôn: "Đúng rồi, hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em, mẹ hỏi chúng ta định bao giờ mới trở về Tương Thành." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cũng biết cách chuyển chủ đề đấy.” Ôn Thần liếm môi dưới, cảm nhận hương vị của cô còn đọng lại trong miệng, ngẩng đầu đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước, uống vài hớp nước đá, sự hưng phấn trong cơ thể cuối cùng cũng lắng xuống bớt: “Buổi sáng bố anh đã mắng anh, ông ấy không cho anh xen vào chuyện nhà họ Cố của em nữa, thực ra anh hiểu lo lắng của ông ấy, ông ấy nghĩ rằng việc con rể và bố vợ đấu nhau chỉ khiến người khác chế giễu mà thôi.”

"Vậy sau đó anh định làm gì?" 
Ôn Thần xoay người, chăm chú nhìn nàng: "Vậy em muốn anh làm cái gì?"
"..." Cố Dĩ An trầm tư chốc lát, đứng dậy khỏi sô pha, đi tới cửa sổ sát đất nhìn thành phố náo nhiệt dưới chân, chỉ cảm thấy cô vô cùng nhỏ bé: “Chắc Thượng Quân Ngạn sẽ không động đến Tiết Bân đúng không?" 
"Em cũng biết hậu quả của việc động đến Tiết Bân mà." 
“Tiết Bân cũng nghĩ như vậy.” Cố Dĩ An xoay người, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa trong suốt: “Ông ta biết mấy người không dám động đến, cho nên ông ta mới để cho Cố Hoa Đông vô sỉ cắn lại anh, anh làm chuyện lớn ở Bắc Thành như vậy, không có lý nào ông ta không đoán được mục đích của anh, Thượng Quân Ngạn lợi dụng anh để tạo ra dư luận áp chế nhà họ Cố, Tiết Bân lợi dụng Cố Hoa Đông để kéo anh xuống nước, nếu cả hai vẫn tiếp tục cắn xé nhau như vậy thì còn ý nghĩa gì chứ?” 
"Bởi vì thấy nhàm chán, năm đó anh mới xuất ngũ để làm kinh doanh." Ôn Thần chậm rãi đi đến trước mặt cô, vươn tay nhéo cằm cô: "Anh, Ôn Thần, không có tham vọng gì lớn, ai trở thành chủ tịch, ai nhận hối lộ, ai kéo bè kéo phái, quan trường thối nát như thế nào đều không liên quan gì đến anh, bởi vì anh đã thấy quá nhiều người và sự việc bẩn thỉu ở đây, bây giờ nếu em lấy hết sức của bản thân tiêu diệt những khối u ác tính đó, thì làm sao em chắc chắn sau này sẽ không có kẻ lặp lại những việc ác đó chứ?"Em trước kia cũng từng ở trong quan trường, em từng thấy ai làm quan mà chỉ có hai bàn tay trắng chưa? Thanh liêm chính trực? Ai sẽ thực sự lấy dân làm chủ? Ai trong số họ không nghĩ đến ích lợi của bản thân mình? Ai lập thành tích mà không phải vì muốn thăng chức?" 
Cố Dĩ An ngẩng đầu nhìn anh, từ ánh mắt của anh có thể thấy được anh chán ghét quan trường tới mức nào: "Vậy tại sao anh còn giúp Thượng Quân Ngạn?" 
“Anh giúp em!” Ôn Thần nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn thấu cô: “Trước đây em giúp Thượng Quân Ngạn nhiều như vậy, còn không phải vì muốn hắn trở thành chủ tịch sao?” Đột nhiên bị nhìn trộm bí mật đã giấu kín bấy lâu, Cố Dĩ An lập tức chột dạ quay mặt đi, không nhìn thẳng anh nữa.
Giấy đã bị đâm thủng, Ôn Thần làm sao có thể để cô trốn tránh, nhéo cằm cô, bắt cô quay mặt lại: “Em thật sự cho rằng anh không biết em vẫn luôn muốn làm gì sao? Vì cái gì mà chọn kết hôn với anh? Tại sao không đi nước Anh với Thượng Quân Sách? Tại sao rõ ràng chán ghét nhà họ Cố lại muốn quay lại Bắc Thành cùng anh? Tại sao lại để anh phát hiện quan hệ giữa em và Lâm Mặc? Tại sao lại để anh thông qua Lâm Mặc mà biết em bị chứng rối loạn lưỡng cực vì chịu ảnh hưởng từ gia đình?" 

Thấy cô không trả lời, Ôn Thần nói ra đáp án thay cô: "Em muốn lợi dụng anh để đối phó với nhà họ Cố phải không? Cha em, Cố Hoa Đông, mẹ em, Thượng Huy, giờ lại có thêm Tiết Bân, tiếp theo là ai nữa?” 
Cố Dĩ An không trốn tránh nữa: "Không cần biết anh có tin hay không, lúc em cưới anh đúng là có ý nghĩ như vậy, nhưng sau ở chung với anh và người nhà anh, em liền từ bỏ ý nghĩ lợi dụng anh. Trước khi em đến Bắc Thành, em chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo anh vào ân oán giữa em và nhà họ Cố, nếu anh cảm thấy bây giờ em lợi dụng anh, chúng ta có thể ly hôn. Sau khi ly hôn, anh trở về Tương Thành, em sẽ ra mặt nói chuyện với Thượng Quân Ngạn." 
“Hai chữ ly hôn sao có thể dễ dàng thốt ra khỏi miệng em như vậy?” Ôn Thần nhíu mày nhìn khuôn mặt quá mức bình tĩnh của cô: “Em cho rằng hôm nay anh nói ra những lời này vì để ý việc bị em lợi dụng sao?” Em có phải vẫn không hiểu mục đích anh nói những lời này không? Anh muốn nói với em rằng ngay cả khi anh biết em đang lợi dụng anh, anh cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì em. Nói như vậy em đã hiểu chưa?" 
Thấy ánh mắt khó hiểu của cô, anh nói tiếp: "Em phải biết rằng em là vợ anh! Còn anh là chồng em! Vợ mình bị ức hiếp, người chồng như anh làm sao có thể trơ mắt nhìn em bị ức hiếp chứ?" 
"Anh mặc kệ em muốn lợi dụng hay làm cái gì, em phải luôn nhớ kỹ em là người phụ nữ của Ôn Thần! Bất kể là nhà họ Cố, Tiết Bân hay là những người khác trong tương lai, chỉ cần em muốn giải quyết anh sẽ giải quyết cho em!" 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong những lời này, Ôn Thần cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao anh cũng đã để trong lòng quá lâu: “Vì vậy em cũng đừng có tâm lý gánh nặng gì, cứ yên tâm mà lợi dụng chồng em đi, dù sao chồng em phương diện nào cũng rất khá, đừng lãng phí." 

"..." Cố Dĩ An không ngờ rằng anh lại không thèm để ý như vậy, mặc dù hầu hết những chuyện xảy ra sau khi đến Bắc Thành đều là trùng hợp, nhưng cô có thể nhận ra rằng đôi khi cô cũng cố ý dẫn đường người đàn ông này nhắm vào nhà họ Cố và Tiết Bân: "Anh thật sự không tức giận sao? Em đã lợi dụng anh đó.”
Ôn Thần cắn chặt răng, cúi đầu: "Anh chỉ giận em không lợi dụng anh sớm hơn!" 
Vừa dứt câu, anh hôn ngấu nghiến cô, không để cô suy nghĩ lung tung rồi lại nghi ngờ tình cảm của anh đối với cô.
Hôn được hai phút, Ôn Thần mới rời khỏi môi cô, thở hổn hển: "Sau này em còn dám nhắc đến hai chữ ly hôn! Anh mặc kệ thân thể em bài xích hay không bài xích! Anh sẽ trói em vào giường, lột sạch quần áo rồi làm em! Làm đến khi nào em nhận sai mới thôi!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui