Chương 3: Thèm thân thể của em.
Ôn Thần đi rồi.
Trước khi đi còn nhặt lấy áo choàng trên ghế sô pha khoác cho Cố Dĩ An: “Đúng là anh thèm thân thể của em, nhưng vẫn chưa thèm thuồng đến mức mất đi lý trí, nếu hôm nay anh trèo lên em, vậy nỗ lực hai năm nay của anh chẳng phải lãng phí rồi sao? Hả?”
Anh nâng cằm cô lên, ngón tay khẽ lướt qua làn da trắng nõn của cô: “Lần sau đừng khiêu khích anh như vậy nữa, anh không có quyết tâm như Liễu Hạ Huệ đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
Sau bữa trưa, mẹ chồng Lưu Vân tới nhà, biết con trai Ôn Thần đã rời đi từ trưa, bà ta kéo lấy tay của Cố Dĩ An, nói với cô một cách sâu xa: “Dĩ An à, mẹ trách lầm con rồi, tất cả đều là lỗi của mẹ, nếu mẹ sớm biết Ôn Thần như vậy, lúc đầu chắc chắn sẽ không để con gả vào nhà họ Cố chịu tội như vậy.”
Chịu tội?
Cố Dĩ An nghe xong cảm thấy mơ hồ, không hiểu ý trong lời nói của bà ta lắm, chẳng lẽ lần này Ôn Thần thật sự có người phụ nữ khác ở bên ngoài?
“Trước kia mẹ cứ tưởng rằng con và Ôn Thần tình cảm bất hòa, nên Ôn Thần mới không hay về, bây giờ mẹ mới biết chỗ khó của nó.” Lưu Vân thở dài mấy hơi, ánh mắt vô cùng thương xót: “Hơn một năm này thật sự khổ cho con rồi.”
“...” Cố Dĩ An vẫn chưa hiểu gì cả.
“Dĩ An, con yên tâm, ba con đã liên lạc với bác sĩ nam khoa uy tín nhất ở Tương Thành cho Ôn Thần, chắc chắn có thể trị khỏi bệnh cho nó, Tương Thành không chữa khỏi thì tới Bắc Thành, Bắc Thành không được thì ra nước ngoài, nếu vẫn không chữa khỏi, thì nhà họ Ôn chúng ta cũng sẽ không làm chậm trễ con, mẹ và ba con đều đồng ý cho con ly hôn đi thêm bước nữa, đến lúc đó bọn ta sẽ nhận con là con nuôi, đường đường chính chính tiễn con đi lấy chồng!”
Nói tới đây, Lưu Vân đã ứa nước mắt, nghẹn ngào: “Con nói xem sao thằng súc sinh Ôn Thần này lại mắc phải căn bệnh đó chứ? Trước khi kết hôn mẹ đã bảo nó đừng chơi bời nữa, nó không nghe! Còn khiến cả người phế luôn rồi! Tạo nghiệt mà! Đều là báo ứng hết!”
Nghe tới đây, Cố Dĩ An rốt cuộc cũng hiểu rồi, nhớ tới người ba chồng rất ít khi nổi giận sáng nay lại cầm đồ đập Ôn Thần...
Xem ra Ôn Thần đã nhận hết toàn bộ “Trách nhiệm” lên người mình.
Đã kết hôn gần hai năm, số lần Ôn Thần về nhà họ Ôn cực kỳ ít, đa số đều là đi công tác ở bên ngoài, có vài lần bị thúc giục về nhà ở, để đề phòng anh chạy mất, còn phái người đi canh gác ở trước cửa, bất đắc dĩ chỉ có thể ngủ cùng giường. Mỗi lần sau khi ngủ cùng giường, Lưu Vân đều sẽ chuẩn bị đồ tẩm bổ tăng dinh dưỡng cho Cố Dĩ An, trong lời nói đều là vẻ mong đợi cô có thể mang thai.
Mấy lần liền, Cố Dĩ An đều không có thai, Lưu Vân lập tức đi tìm bác sĩ Đông Y bắt mạch cho cô, nói thân thể của cô lạnh khí hư, kê đơn thuốc bắc điều dưỡng, suốt ba tháng, gần như ngày nào cô cũng bị canh uống hết nước thuốc đắng ngắt, sau khi Ôn Thần phát hiện, thì chạy về ngăn cản.
Lưu Vân rất phàn nàn về điều này.
Bây giờ biết là do vấn đề của con trai mình, bà ta đương nhiên hơi áy náy với Cố Dĩ An.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Lưu Vân rời đi, Cố Dĩ An trang điểm đi ra ngoài, cô tới tổng bộ Ôn thị tìm Ôn Thần.
Ôn Thần chợp mắt một lát rồi dậy tắm rửa, anh thay quần áo xong mới ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, khóe môi bất giác cong lên: “Sao em lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Cố Dĩ An chậm rãi quay người, nhìn ánh mắt vẫn tĩnh lặng như nước của anh: “Ăn trưa chưa? Em muốn mời anh ăn cơm.”
Nửa câu trước là nghi vấn, nửa câu sau chính là khẳng định.
Giọng điệu thong thả, nhưng dường như có một loại uy hiếp không cho từ chối.
Ôn Thần không khỏi bật cười: “Em biết anh chắc chắn sẽ không từ chối em sao?”
Cố Dĩ An không có thói quen vòng vo, cô luôn trực tiếp dứt khoát: “Bữa cơm chia tay.”
“...” Đôi mắt của Ôn Thần từ đầu tới cuối luôn mang theo ý cười, nhưng cánh tay cầm cái khăn màu trắng đã nổi gân xanh: “Em lại muốn đùa giỡn với anh?”
Cố Dĩ An không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh một lát, đáy mắt không có chút dao động nào.
Cô trước giờ vẫn luôn như vậy, trước mặt người nhà họ Ôn thì hiền hòa dịu dàng, làm tốt chức vụ con dâu trưởng trong nhà, lúc chỉ có hai người bọn họ, lại lạnh lùng như núi băng vậy.
Bởi vì cuộc hôn nhân này từ khi bắt đầu đã là do cô chủ động.
Nhận ra người phụ nữ trước mặt là đang nói thật, Ôn Thần lau tóc, xoay người quay về phòng nghỉ, cầm áo vest đi ra ngoài, đến hầm đỗ xe thì đưa chìa khóa xe cho cô: “Em lái.”
Biết rõ sự kiềm chế của mình đã tới cực hạn, anh cần có thời gian hồi phục lại cảm xúc.
...
Xe chạy chầm chậm trên đường, Ôn Thần ngồi ở hàng ghế sau vẫn luôn nhả khói, vừa đổi loại thuốc, mùi vị nhàn nhạt khiến anh buồn bực hơn.
Đi ngang qua một siêu thị, anh bảo Cố Dĩ An dừng lại, đi vào mua loại mình thường hút, ngậm trong miệng hút một điếu, mùi vị quen thuộc tản ra trong khoang miệng, trán anh mới dần giãn ra.
Cố Dĩ An liếc nhìn anh thông qua gương chiếu hậu, nhận ra sự bất mãn của anh: “Mẹ anh từng tìm em nói chuyện, ba anh đã giúp anh liên hệ với bác sĩ, chỉ cần kiểm tra, lời nói dối của anh sẽ bị vạch trần.”
Không còn là ba mẹ nữa, mà là —— cha mẹ anh.
Là muốn vạch rõ quan hệ với anh tới mức nào đây?
“Nếu lo lời nói dối của anh bị vạch trần mà đã muốn chia tay, vậy thì em không cần lo.” Ôn Thần nhả khói ra, không thèm quan tâm thu hồi tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ lại: “Bên phía bác sĩ anh có thể giải quyết.”
“Sau khi giải quyết Tương Thành xong, rồi đến Bắc Thành, sau khi giải quyết Bắc Thành, thì đến nước ngoài, lời nói dối anh tung ra chính là một vòng tuần hoàn chết, nhà họ Ôn cũng sẽ không cho phép con trai của bọn họ không có đời sau.” Cố Dĩ An bình tĩnh phân tích với anh: “Trừ khi anh tìm phụ nữ ở bên ngoài, sinh nhiều cháu cho bọn họ.”
“Ha ha, em đúng là biết sắp xếp cho anh.” Lúc Ôn Thần cười lạnh, anh đã biết được sự lo lắng của người phụ nữ trước mắt này: “Xe đến trước núi ắt tự có đường đi, chưa tới bước đường cùng, trong hai chúng ta đừng có ai nghĩ tới việc nhảy khỏi xe trước.”
Cố Dĩ An lại không muốn tiếp tục chút nào nữa: “Nhưng em mệt rồi.”
“...” Mệt?
Ôn Thần nở nụ cười khinh thường, ánh mắt vô cùng châm biếm: “Mệt cũng phải chịu, ban đầu người muốn cưới là em, dựa vào đâu em nói cưới là cưới, nói chia là chia? Thật sự coi Ôn Thần anh là một người dễ ức hiếp à?”
(Chi tiết: Ôn Thần bởi vì Cố Dĩ An không thích mùi thuốc lá lúc trước của mình nên mới đổi loại thuốc, còn cả đêm không về, sau khi trở về lại cho Cố Dĩ An một bình thuốc đặc biệt, là bởi vì anh tới Nam Thành bên cạnh lấy thuốc.)
(Nếu thích một người đàn ông tốt như Ôn Thần, thì nhất định phải bảo tồn, động tay là tặng trân châu, mỗi ngày hai viên, thắp sáng một ngôi sao từ sớm.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...