Đối với những lời oán trách của Ôn Thần, Thượng Quân Ngạn không phản bác lại được, dù sao chuyện tiền nong cũng là anh ấy đuối lý, bởi vì hầu hết nhân lực và vật lực anh ấy cần để tranh cử tổng thống đều là do Ôn Thần và Yến Tống tập hợp.
Đây là lý do vì sao sau khi trở thành tổng thống, cho dù mấy người anh em này có làm tổn thương Thượng Quân Ngạn như thế nào thì anh ấy cũng không tức giận, bởi vì nếu như không có những người anh em này, bản thân anh ấy cũng không thể chống chọi lại số phận từ một người con riêng trở thành tổng thống đương nhiệm của quốc gia Z.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm hôm ấy.
Cố Dĩ An ngủ đến hơn chín giờ mới tỉnh lại, đầu nặng trĩu, cô mở to mắt, dường như cô nhìn thấy Ôn Thần nhưng dụi mắt một cái thì lại nhìn thấy Tô Tình đứng ở cửa, lúc này cô mới nhận ra mình đã hoa mắt.
Tô Tình quay đầu nhìn Ôn Thần đã đi xuống dưới thì thở dài, cô ấy bưng nước và thuốc vào, cuối cùng vẫn đồng ý không nói cho Cố Dĩ An biết anh đã đến: “Còn thấy đau đầu không?”
“Em đỡ hơn rồi.” Cố Dĩ An khẽ xoa bóp đầu, ngồi dậy từ trên giường, nhận lấy thuốc và nước, cô mệt mỏi nhắm mắt lại: “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần mười giờ rồi, uống thuốc xong em ngủ tiếp đi.”
Uống thuốc xong, Cố Dĩ An đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy băng vệ sinh vẫn còn dính máu, bụng cô lại quặn đau, tính thời gian cũng đã là ngày thứ sáu rồi, sao vẫn còn nhiều như vậy?
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tô Tình nhìn thấy cô ôm bụng thì lập tức đoán ra mấy hôm nay bà dì của cô đến: “Uống ibuprofen chưa?”
“Hôm nay em chưa uống.” Cô đi đến chiếc tủ ở đầu giường, lấy thuốc trong ngăn kéo ra, sau đó uống một viên rồi nằm lên giường, sắc mặt cô tái nhợt và yếu ớt: “Vẫn chưa có tin tức gì về Tiết Bân ạ?”
“Người nhà họ Tiết đến nói là bọn bắt cóc lần này đòi hai tỷ đô mới chịu thả người.”
“Hai tỷ? Đô la?” Cố Dĩ An nghe xong thì hết sức kinh ngạc: “Bọn họ như vậy là muốn ép khô Tiết Bân sao?”
Tô Tình cũng không biết chuyện Tiết Bân bị bắt cóc có liên quan đến Ôn Thần, cô ấy còn tưởng là một tổ chức nào đó: “Em nghĩ Tiết Bân có nhiều tiền như vậy không? Lỡ như nhà họ Tiết không chịu đưa tiền, liệu bọn họ có giết luôn con tin không?”
Cố Dĩ An nhếch môi cười: “Nuôi một con dê béo sao có thể làm thịt ngay được, bọn chúng đã dám làm một bầy sư tử há to miệng, chắc chắn đã điều tra được Tiết Bân có bao nhiêu tài sản.”
“Lần này không khéo nhà họ Tiết sẽ thật sự sụp đổ, binh quyền mất rồi, giờ tiền cũng sắp hết.”
“…” Cố Dĩ An âm thầm bổ sung thêm một câu: Không khéo tính mạng cũng sắp mất rồi.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba ngày sau.
Nhà họ Tiết gom đủ tiền, sau khi lần lượt chuyển khoản hết số tiền cho bọn bắt cóc, đối phương cũng gửi lại địa chỉ Ngự Cảnh Uyển cho nhà họ Tiết theo đúng thoả thuận.
Nhà họ Tiết phối hợp với cảnh sát cùng nhau đuổi đến Ngự Cảnh Uyển, nhìn thấy Tiết Bân đang thoi thóp, đám phóng viên ở đó mặc kệ người nhà họ Tiết ngăn cản, thẳng tay tung hết ảnh và video ra ngoài.
Đặc biệt là Tiết Bân nằm trên cáng đang được khiêng ra, đũng quần thấm máu tươi, ai nhìn cũng có thể đoán được ông ta đã bị thương ở chỗ hiểm.
Cố Dĩ An nhìn thấy tin tức này thì gương mặt tái nhợt cũng lộ ra ý cười, nụ cười này của cô đúng lúc bị Ôn Thần vừa mới xuống xe nhìn thấy.
Mấy ngày này Cố Dĩ An vẫn luôn ở dinh thự nhà họ Thượng để nghỉ ngơi, kinh nguyệt vẫn chưa hết, càng ngày càng ra nhiều máu, vì thế cô đang định đi khám phụ khoa, hẹn Tô Tình đi cùng.
Ôn Thần thấy sắc mặt cô còn kém hơn mấy hôm trước, mặt cũng gầy đi rất nhiều, ánh mắt lo lắng lướt qua người cô mấy lần, thấy Tô Tình bước vào thì lập tức hỏi han: “Tình hình của Cố Dĩ An sao rồi? Vẫn chưa hết sốt sao?”
“Chuyện đó…” Tô Tình rất khó mở lời nhưng lại nghĩ không chừng đây là cơ hội tốt để hai người họ làm hoà với nhau: “Đáng lẽ tôi sẽ đi cùng Dĩ An đến bệnh viện nhưng Tiểu Tình lại cứ khóc mãi, dẫn theo trẻ con đến bệnh viện cũng không tiện, hay là cậu giúp tôi đưa Dĩ An đến đó?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...