Lấy danh nghĩa vợ chồng
Cố Dĩ An vừa nhận phòng tại một khách sạn bốn sao gần đó thì nhận được điện thoại từ nhà họ Ôn.
Trong điện thoại Lưu Vân lo lắng hỏi: “Cố Dĩ An, mẹ không muốn làm phiền con nữa, nhưng Ôn Thần...thực sự là không nghe theo lời khuyên của chúng ta...”
Mười lăm phút sau, Cố Dĩ An vội vã đến địa chỉ mà Lưu Vân đã gửi, là một quán bar 24 giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn mưa to vừa tạnh, mùi đất tươi mát tỏa trong không khí, nhưng vừa bước vào quán bar thì mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi, gần đây sức khỏe của cô rất kém vừa ngửi thấy mùi này thì suýt nữa đã nôn ra ngoài.
Rất nhiều người trẻ tuổi đi ra khỏi quán bar, miệng không ngừng đàm tiếu về trận đấu bên trong: “Quá tàn nhẫn, mấy người kia rất có thể sẽ bị thiếu gia đánh chết mất!”
“Đúng là cái mồm hại cái thân, nếu như ở trước mặt nói về vợ tôi như vậy, tôi cũng sẽ đánh chết bọn họ!”
Trước khi đến đây, cô chỉ biết rằng Ôn Thần đã đánh nhau với ai đó trong quán bar và một vài người quen đã gọi điện thông báo cho nhà họ Ôn, nhưng Ôn Thần căn bản là không hề muốn nghe cuộc gọi từ người nhà.
Cố Dĩ An cố gắng hết sức để chen vào trong đám đông, vừa vào liền nhìn thấy năm- sáu người đàn ông cường tráng đang nằm trên mặt đất cầu xin sự thương xót và một người trong số họ vẫn đang quỳ trước mặt Ôn Thần: “Cậu chủ Ôn, làm ơn thứ lỗi cho chúng tôi, mấy người chúng tôi vừa rồi thật sự có mắt không biết Thái Sơn, không nhận ra Ôn thiếu gia đây.”
Vừa nói, hắn vừa tự tát vào mặt mình: “Đều tại cái miệng của tôi! Cái miệng hỗn! Nên đánh! Nên làm người câm mới đúng!”
Lúc này, Ôn Thần đang ngồi trên ghế sofa, đang dùng khăn lau máu trên tay, đôi mắt đen láy bình tĩnh lạ thường, đứng bên cạnh là Phong Cảnh Triết con trai nhà dì và vài người trẻ tuổi khác. Cố Dĩ An chỉ cảm thấy rất quen nhưng cũng không nhớ họ tên là gì.
Phong Cảnh Triết khi nhìn thấy Cố Dĩ An đến thì liền nhanh chóng thu lại ánh mắt, dùng khẩu hình biểu đạt: “Chị dâu, xin hãy cản anh trai em.”
Không đợi Cố Dĩ An đi qua, Ôn Thần lau sạch tay chậm rãi đứng dậy rồi nhìn chằm chằm người đàn ông đang quỳ trước mặt, đi mấy bước tới trước mặt hắn.
Ai cũng tưởng rằng anh sẽ tha thứ cho những người này, nhưng không ngờ rằng anh lại túm tóc hắn, ánh mắt bình tĩnh lập tức trở nên hung ác, dùng sức đập đầu hắn xuống bàn cà phê! “Mày biết không? Người câm thì không biết nói, còn mày thì nói nhảm quá nhiều, làm tao khó chịu rồi!”
Khi anh kéo cái đầu đẫm máu của người đàn ông lên và định đập xuống lần thứ hai thì Cố Dĩ An lập tức chạy tới: “Ôn Thần đủ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...