Lấy danh nghĩa vợ chồng
Hai người vẫn ở trong căn nhà đêm đó.
Đó là một ngày tháng sáu vô cùng oi bức, điều hòa trong phòng khách thổi từng cơn gió lạnh qua cánh tay, Cố Dĩ An cảm thấy có hơi lạnh nên đã giảm độ điều hòa xuống, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho Ôn Thần.
Sau lưng của Ôn Thần bị chiếc gậy của ông nội đánh ra vài vệt đỏ, mỗi một vệt đều đã ứa ra máu, có thể thấy được chuyện hai người bọn họ ly hôn ảnh hưởng lớn đến nhà họ Ôn như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không được ăn cay, không được hút thuốc uống rượu, miệng vết thương có ngứa cũng không được chạm vào, mỗi tối đều phải nhờ người giúp anh phun thuốc này lên, thuốc này rất có ích với việc làm lành vết thương của anh.” Cố Dĩ An dặn dò xong thì để thuốc lên bàn trà, đứng dậy đi ra ngoài.
Ôn Thần nằm trên sofa, lưng mới bôi thuốc vừa đau vừa ngứa, nhìn cô đi ra ngoài, còn tưởng rằng tối nay cô phải rời khỏi Tương Thành: “Đêm nay có mưa to, cho dù em có đến sân bay thì chuyến bay cũng sẽ bị hủy.”
Cố Dĩ An dừng lại, nghe ra là anh hiểu lầm mình phải đi, cũng không giải thích gì, đi ra ngoài sau đó đi thẳng đến phòng chính.
Thấy cô vẫn rời đi như vậy, Ôn Thần tức giận đứng dậy khỏi ghế sofa, vươn người thì đụng phải vết thương sau lưng, đau đến mức không đứng thẳng người được.
Vất vả chịu đựng một lúc mới mặc được áo sơ mi vào, thế mà lại nhìn thấy Cố Dĩ An bưng khay trở lại, trên khay có một bát mì nước trong.
“Mẹ anh nấu.” Cố Dĩ An đặt mì lên bàn trà: “Bữa tối anh không ăn cơm, mẹ anh vô cùng lo lắng cho anh.”
Không biết tại sao khi nghe cô nói từ “mẹ anh” thì Ôn Thần cảm thấy vô cùng chói tai, nhưng cũng không có lý do gì để sửa lại lời cô; lúc ngồi xuống ăn mì, anh nhìn thấy cô đi lên lầu, ném chiếc đũa lên mặt đất vang lên một tiếng “bang”.
Cố Dĩ An quay đầu lại, nhìn thấy anh ngồi trên sofa, tức mà không nói được.
“Cố Dĩ An, Ôn Thần anh đối với em mà nói rốt cuộc là cái gì?” Nói xong câu đó, Ôn Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen lộ ra vẻ giễu cợt bất đắc dĩ: “Thật sự chỉ là một quân cờ sao?”
Quả nhiên anh đã nghe thấy đoạn nói chuyện giữa cô với Lâm Mặc.
“Điện thoại của Lâm Mặc bị Tiết Bân nghe trộm.” Cố Dĩ An cũng không giấu diếm nữa, cô biết trước khi mình rời đi, nếu không cởi bỏ khúc mắc với anh thì chỉ sợ về sau hai người muốn làm bạn cũng không được.
Ôn Thần im lặng một phút, sau đó hai tay khẽ run, nắm chặt thành quyền, “Nếu em biết anh bởi vì chuyện này mà muốn ly hôn với em thì tại sao không giải thích với anh ngay từ đầu!”
“Hình như anh quên mất rằng chưa bao giờ cho em thời gian để giải thích.” Cố Dĩ An khẽ cười: “Ôn Thần, anh chưa bao giờ tin em yêu anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...