Lấy Chồng Quyền Thế



“A!!!” Đứa bé hoảng sợ hét lên, cả người lẫn xe đều ngã nhào về phía trước.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, th3ấy đứa bé đó sắp đập đầu xuống đất, từ phản ứng theo bản năng, Lâm Thiển không màng đến đầu gối đang đau điếng, bèn nhanh 2chóng tóm lấy cánh tay đứa bé.

Rầm, xe trượt ngã xuống, đầu xe đâm sầm vào vũng bùn, còn đứa bé bị Lâm Thiển xách 5lên nên có lẽ sợ hoảng hồn, khóc lớn.

Cùng lúc đó, có tiếng la chói tai từ trong hẻm vọng ra, là người mẹ vội đuổi4 theo đứa bé ở phía sau, nhưng thực tế lại không đuổi kịp.

Thế là, cô hất tay anh ra, “Tôi không sao.” Mẹ đứa bé quở mắng: “Còn khóc nữa hả, là con đâm phải người ta, người ta không khóc, con khóc cái gì? Mau xin lỗi ngay!” Đứa bé vừa nức nở vừa nói: “Cháu xin lỗi ạ.”

Lâm Thiển bước tới xoa đầu đứa bé, “Không sao, nhưng lần sau không được lao ra khỏi hẻm nhanh như thế, lỡ như có xe hơi thì sao? Phải nghe lời mẹ đấy.” Cậu bé đột nhiên kéo tay Lâm Thiển, khóc lóc van xin: “Cô ơi, cô có thể xin mẹ cháu giúp cháu không ạ, đừng vứt xe trượt của cháu.

Cháu bảo đảm sau này sẽ cẩn thận mà!” Lâm Thiển cười, nói bằng giọng của người từng trải: “Chỉ cần cháu nghe lời thì mẹ cháu sẽ không vứt xe trượt của cháu.” Cậu bé quay sang nhìn mẹ: “Thật không ạ?”.

Mẹ đứa bé bất đắc dĩ thở dài, “Thật, nếu có lần sau thì mẹ sẽ vứt đi ngay, không cho phép kỳ kèo mặc cả.”

“Vâng, cảm ơn mẹ, cảm ơn cô!”


“Xin lỗi, xin lỗi...” Mẹ của đứa bé còn chưa tới nơi mà0 tiếng xin lỗi đã tới trước, “Thằng nhóc này, đã bảo con trượt chậm thôi thì con không chịu nghe.

Lần ngày đâm trúng người ta rồi, xem mẹ phạt con thế nào!” Mẹ đứa bé tuy miệng thì mắng con, nhưng giọng nói lại chứa đầy nỗi lo lắng và sốt ruột.

Cô ấy kéo con trai lại, vừa sờ soạng từ trên xuống dưới, vừa gấp gáp hỏi: “Chỗ nào bị ngã đau hả? Chỗ nào?” Đứa bé lau nước mắt lắc đầu, không nói gì, chỉ khóc nức nở.

“Chắc thằng bé không ngã đâu, có thể là do bị hoảng.” Lâm Thiển nói.

“Xin lỗi cô, thật sự xin lỗi cô, tôi nhìn thấy hết, rất cảm ơn cô, cô có bị đập trúng không?...

Ôi trời, con đừng khóc nữa, con còn mặt mũi mà khóc nữa hả? Lần này phải vứt xe trượt của con đi mới được!” Đứa bé nghe xong thì càng khóc long trời lở đất, miệng la hét câu gì đó nghe không rõ, khóc đến khản giọng, kiệt sức.

Lúc đó, Cố Thành Kiêu không đi sát phía sau, anh muốn chờ Lâm Thiển bớt giận rồi mới đuổi theo nên anh cách Lâm Thiển cả một quãng.

Thấy đứa bé lao ra khỏi hẻm, anh chạy đến như tên bắn nhưng vẫn chậm một bước.

Anh chạy tới, kéo tay Lâm Thiển, vội vàng hỏi: “Em không sao chứ? Đập trúng chỗ nào?” Thấy đứa bé khóc lóc thảm thương, nếu phụ huynh đã xin lỗi rồi, cô cũng không muốn so đo gì.

Nhưng thấy Cố Thành Kiêu, cô càng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh.

Lâm Thiển bước tới xoa đầu đứa bé, “Không sao, nhưng lần sau không được lao ra khỏi hẻm nhanh như thế, lỡ như có xe hơi thì sao? Phải nghe lời mẹ đấy.” Cậu bé đột nhiên kéo tay Lâm Thiển, khóc lóc van xin: “Cô ơi, cô có thể xin mẹ cháu giúp cháu không ạ, đừng vứt xe trượt của cháu.

Cháu bảo đảm sau này sẽ cẩn thận mà!” Lâm Thiển cười, nói bằng giọng của người từng trải: “Chỉ cần cháu nghe lời thì mẹ cháu sẽ không vứt xe trượt của cháu.” Cậu bé quay sang nhìn mẹ: “Thật không ạ?”.

Mẹ đứa bé bất đắc dĩ thở dài, “Thật, nếu có lần sau thì mẹ sẽ vứt đi ngay, không cho phép kỳ kèo mặc cả.”

“Vâng, cảm ơn mẹ, cảm ơn cô!”

Bé trai vẫy tay tạm biệt Lâm Thiển.

Lâm Thiển đưa mắt tiền hai mẹ con.

Chờ họ đi rồi cô mới liếc nhìn Cố Thành Kiêu, lạnh lùng nói: “Theo tôi làm gì?” Cố Thành Kiêu chỉ há miệng, không biết sắp xếp từ ngữ thể nào.

Anh nhìn hai mẹ con đứa bé nắm tay nhau đi xa, đột nhiên nói: “Nam Nam và Bắc Bắc đang chờ em ở nhà, em...” “Bớt lấy con làm cớ đi!” Lâm Thiển cắt lời Cố Thành Kiêu, “Giờ tôi nói cho anh hay, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức bỏ nhà ra đi!” Nói xong, cô xoay người cất bước, nhưng mới đi được một bước thì cơn đau từ đầu gối đã truyền tới, không đi được nữa.


Cố Thành Kiêu lập tức bước lên đỡ cô, “Chắc chắn đã đập trúng rồi, anh đều thấy cả, em còn cậy mạnh gì hả?” “Tránh ra, ai cần anh lo!” Lâm Thiển lại đẩy anh ra, nhưng lần này, lúc đẩy anh ra thì cô cũng ngã ngồi xuống đất vì trọng tâm không vững.

Thấy thế, Cố Thành Kiêu chẳng nói chẳng rằng, lập tức bế cô lên, chạy về phía bệnh viện gần đó.

Đang là giờ cao điểm tan tầm, trên đường toàn là xe, nhưng cũng không chạy nhanh bằng đôi chân anh.

“Này, bỏ tôi xuống!” Lâm Thiển vô cùng buồn bực, liên tục đánh rồi nhéo vào vai Cố Thành Kiêu, “Bỏ tôi xuống, có nghe không?” Cố Thành Kiêu liếc nhìn cô nhưng vẫn không chạy chậm lại.

Anh vừa chạy vừa nói: “Chuyện này là lỗi của anh, anh rút lại những lời anh vừa nói lúc nãy.

Anh biết em giận, nhưng giận thì giận, chúng ta đi bệnh viện xem xương cốt có bị thương gì không trước đã, rồi sau đó em tính số với anh được không?” “Lời nói ra như bát nước đổ đi, nói cũng đã nói rồi, không có nói ra rồi rút lại!” “Vậy anh xin lỗi, xin lỗi em!” Có lẽ vì đang chạy, không trao đổi bằng mắt với nhau được nên giọng điệu và thái độ của Cố Thành Kiêu có vẻ không chân thành lắm, nhưng anh thề là anh thật lòng cảm thấy có lỗi.

“Vô ích thôi!!!”

“Đứa bé vừa rồi xin lỗi thì có ích, anh thì vô ích?” “Người ta là trẻ con, không cố ý, còn anh là cố ý.” Cố Thành Kiêu cực kỳ bất đắc dĩ, “Đến bệnh viện trước, sau đó bàn lại chuyện này sau được không?” Cố Thành Kiêu bế Lâm Thiển chạy băng qua mấy con hẻm.

Anh đi đường tắt nên thoắt cái đã tới bệnh viện.

Dù Lâm Thiển giận nhưng đầu gối quả thật rất đau, tốc độ của chiếc xe trượt kia rất nhanh, đầu xe lại làm bằng kim loại, cứng đập cứng, đương nhiên đầu gối cô không cứng bằng kim loại rồi.

Khám gấp, chụp hình, kết quả cho thấy xương đầu gối của cô không bị sao, nhưng lại tổn thương đến gần, cũng kéo theo tổn thương cơ bắp, đi đứng cũng là vấn đề.

Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, giờ cao điểm đã qua, tiếng ve kêu cũng đã ngừng, trong không khí dường như có gió mát thổi qua.


Lâm Thiển vẫn được Cố Thành Kiêu bế, cô đành phải bám vào người anh.

Trận cãi nhau này làm hai người ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.

Bụng Lâm Thiển cuối cùng cũng không nhịn được mà phát ra âm thanh kháng nghị.

“Đi ăn trước nhé?” Cố Thành Kiêu đề nghị.

Lâm Thiển nghiêng đầu sang bên, không muốn nhìn anh, nhưng cũng không từ chối.

Người là sắt, cơm là thép, không ăn thì đói bủn rủn.

Hơn nữa, mâu thuẫn giữa hai người cũng chưa đến tình trạng tuyệt thực.

“Chỗ ăn gần đây nhất chính là tiệm mì trước mặt, ăn không?”.

Lâm Thiển vẫn không lên tiếng, không nói được, cũng không nói không.

Cố Thành Kiêu bể cô, “Em không nói thì anh coi như em đồng ý đấy nhé.” Đáp lại anh là tiếng bụng kêu rột rột của Lâm Thiển, xem ra cô đói lắm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui