Tại nhà hàng cao cấp nào đó, Lâm Thiển và Triệu Húc Nghiêu ngồi đối diện nhau.3
Lâm Thiển cứ liên tục nhìn ra cửa, còn Triệu Húc Nghiêu thi thoảng l2ấy điện thoại ra soi gương, xem thử hôm nay mình đã chỉnh tề đẹp trai ngút tr5ời chưa.
Nhân viên phục vụ cầm menu đến để bọn họ gọi món.
Tr4iệu Húc Nghiêu cẩn thận lật xem, cuối cùng ra tay hào phóng chọn suất ăn tình0 nhân đắt nhất, còn gọi thêm một chai rượu vang cao cấp có giá đắt đỏ.
Lâm Thiển liếc nhìn hóa đơn, “Được đấy trưởng phòng Triệu, dốc hết vốn liếng, lần nào anh đi gặp con gái cũng xa xỉ thế này hả?” “Nể mặt em thôi.” Lâm Thiển mừng khấp khởi, cười, “Cảm ơn anh đã tin tưởng.
Em không tùy tiện làm mai đâu.
Cô gái này rất tốt, xinh đẹp, da trắng, ngây thơ, lại có tài, IQ và EQ đều cao.
Khi nào cô ấy tới, anh cố gắng phát huy nhé, tranh thủ nắm bắt trong một lần.”.
Vậy thì Phó Bạch Tuyết sẽ không cần đắm chìm trong đau khổ khi yêu đơn phương Hà Cảnh Hành nữa.
Cách tốt nhất để quên một cuộc tình chính là nhanh chóng tìm một cuộc tình mới.
Là người nhà, Lâm Thiển rất mong anh họ mình thành đôi thành cặp với Phó Bạch Tuyết, nhưng là một người bạn và là người quan sát, cô không tán thành tình yêu khác nước, đặc biệt là yêu đơn phương.
Vòng bạn bè của Phó Bạch Tuyết không có nhiều người.
Một sinh viên ngành y vẫn đang ngồi trên ghế nhà trường, xung quanh chỉ có thể tiếp xúc với thầy cô và bạn bè, còn không cũng là đồng nghiệp trong giới y học và đám học sinh của Phó Gia Tiên.
Phó Bạch Tuyết vốn không thích học y, bị ba bắt học y đã khiến cô có tâm lý bài xích nghề này.
Thế nên cô không hề có hứng thú với những nam sinh xung quanh.
Cũng chính vì sống trong cuộc sống nửa khép kín với gia giáo cực nghiệm từ nhỏ, đã làm cô bị cuốn hút bởi Hà Cảnh Hành khác với những người xung quanh.
Lâm Thiển nghĩ, có lẽ, để Phó Bạch Tuyết làm quen với những người đàn ông ưu tú ngoài giới y học, cô ấy sẽ phát hiện, thật ra đàn ông ưu tú trên thế giới này không chỉ có một mình Hà Cảnh Hành.
Như anh chàng Triệu Húc Nghiêu này chẳng hạn.
Anh ta là nhân tài xuất chúng trong giới tài chính, là nhân vật nổi danh không ai không biết, không ai không hay trong nghề.
Hai năm trước, anh ta là trưởng phòng của bộ phận chứng khoán của Công ty chứng khoán CA lớn nhất trong nước.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, anh ta đã thăng chức trở thành trưởng phòng của trụ sở chính.
Người đã ưu tú lại còn biết phấn đấu cầu tiến, tiền để sau này càng vinh quang không thể đo lường.
Hơn nữa, dù Triệu Húc Nghiêu đã xem mắt vô số lần nhưng anh ta không hề bừa bãi, mà rất chân thành với mỗi lần xem mắt.
Theo như anh ta nói, lỡ như đi xem mắt thật sự tìm được đúng người thì sao, dù sao cũng là ấn tượng đầu tiên của nhau, nhất định phải đối đãi với nhau thật lòng! Anh ta quang minh chính đại đáp lại buổi xem mắt bằng lòng nhiệt tình trăm phần trăm, không giấu giếm, không lừa gạt, không giả tạo, mạnh mẽ hơn đám ngụy quân tử gấp ngàn vạn lần.
Lâm Thiển nhìn Triệu Húc Nghiêu đang ngồi đối diện, chợt tò mò hỏi: “Anh xem mắt nhiều lần thế rồi, thật sự chưa thành công lần nào à? Là đối phương chê anh, hay là anh chế con gái nhà người ta?” Đây là lúc khoác lác chém gió, Triệu Húc Nghiêu cười hớn hở nói: “Một chàng trai hào hoa phong nhã, đẹp trai ngời ngời, lại vung tay hào phóng như anh, không đi xem mắt cũng đã rất nổi tiếng rồi.
Lần nào xem mắt, các cô gái cũng không rời mắt được, ai cũng nhao nhao muốn kết bạn wechat với anh.” “...” Đột nhiên Lâm Thiển học theo kiểu nói chuyện của Cố Thành Kiêu, “Nói chuyện đàng hoàng.”
“Ha ha ha, anh không có cảm giác gì với mấy cô đó.
Khi ấy vì nể là con gái nên kết bạn thôi, sau khi tỏ rõ thái độ là xóa bạn ngay.
Có vài người xóa anh, có vài người vẫn tiếp tục léo nhéo trên wechat thì anh xóa họ.
Nguyên tắc kết bạn và yêu đương của anh giống nhau, thì ít mà tốt.” Lâm Thiển: “Vậy em cảm ơn anh đã coi trọng em, vẫn giữ em lại trong vòng bạn bè của anh.” “Khách sáo rồi.”
“Lát nữa Phó Bạch Tuyết đến thì anh đừng có bày vẻ mặt hớn hở tự kiêu đó của anh ra.
Cô nàng này vẫn còn ngây thơ lắm, cũng chưa lăn lộn ngoài xã hội gì cả.
Kiểu lẻo mép mà anh dành để đối phó với mấy cô gái khác không hợp với cô ấy đâu.” “Ê ê ê, em đổ oan cho anh rồi, anh không hề lẻo mép với bất cứ cô nào hết nhé, đó là có sao nói vậy thôi.” “Được rồi, lát nữa người ta đến thì anh hãy cố gắng phát huy hết mình, được chứ?” Triệu Húc Nghiêu tức thì làm động tác khóa miệng mình lại, ra dấu OK! Ngay lúc hai người họ sốt ruột chờ đợi Phó Bạch Tuyết thì một vị khách không mời mà đến bước vào cửa.
“Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt chỗ chưa ạ?” Vóc người cao lớn của Cố Thành Kiêu làm nhân viên phục vụ hơi sợ, nhưng cô ấy vẫn kìm nén cơn sợ, ngẩng đầu muốn nhìn thêm.
Có vài người thật sự là con cưng của trời, khiến người ta không có lý do gì không động lòng.
Dù anh không làm gì, không nói gì, cũng không cách nào che lấp ánh hào quang trên người anh.
Cố Thành Kiêu làm lơ nhân viên phục vụ trước mặt mình.
Anh đang sốt ruột tìm kiếm bóng dáng Lâm Thiển.
“Xin hỏi anh, anh...
đã đặt chỗ chưa ạ?” Nhân viên phục vụ hơi lắp bắp, mặt đỏ, tim đập loạn.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào chói mắt thế này.
“Đặt rồi!” Cố Thành Kiêu vòng qua nhân viên phục vụ, đi thẳng tới bàn có đôi nam nữ đang cười cười nói nói.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất.
Sao anh lại hài thế?” Lâm Thiển vẫn hồn nhiên, không biết mình đã chọc giận con sư tử đực.
“Cái đó đã là gì chứ, còn có chuyện hài hơn kìa.
Anh nói cho em bi...” Triệu Húc Nghiêu đột nhiên im bặt.
Anh ta hoảng hốt nhìn người đàn ông sau lưng Lâm Thiển, vẻ mặt trở nên khó coi.
Lâm Thiển đùa cợt: “Nói gì? Nói đi nói đi! Chẳng lẽ không còn vốn chém gió nữa? Ha ha ha.” “Em tò mò tình sử quá khứ của người ta lắm hả?” “...” Giọng nói này làm người ta rợn cả da gà.
Lâm Thiển bất giác rùng mình, rồi cứng đờ người, từ từ quay đầu lại.
“ở khụ khụ...
Sao anh lại tới đây?” Cố Thành Kiêu nghiêm mặt, thái độ khó chịu, giọng điệu cũng rất khó nghe, “Em tới được, sao anh không tới được?” Thấy thế, Triệu Húc Nghiêu vội vàng đứng dậy, giải thích: “Anh Cổ, anh đừng hiểu lầm, tôi với Lâm Thiển...
Tôi với cố Cổ là bạn cũ gặp nhau.” “Bạn cũ gặp nhau?” Cố Thành Kiêu nhìn sang Triệu Húc Nghiêu bằng ánh mắt sát khí bừng bừng.
Anh vẫn chưa quên, trước khi vợ chồng bọn họ hòa thuận phục hôn, tên Triệu Húc Nghiêu này còn định tán tỉnh vợ anh.
Năm đó anh đã điều tra chi tiết bối cảnh của Triệu Húc Nghiêu, thằng nhóc này cũng lợi hại lắm.
Cố Thành Kiêu liếc nhìn thực đơn để ở góc bàn, mấy chữ “Suất ăn tình nhân cao cấp” đập vào mắt anh.
Anh khẽ cười, hỏi lại: “Bạn cũ gặp nhau còn gọi suất ăn tình nhân?”.
Lúc ấy, Lâm Thiển chợt có cảm giác buồn bực trong lòng.
Vốn ra ngoài giải sầu đã làm cô bớt giận rồi, giờ thì hay rồi, càng tức thêm.
Tên chết tiệt này còn nghi ngờ cô, lòng tin như chiếc thuyền nhỏ vậy, nói lật là lật.
Lâm Thiển không thèm giải thích làm Triệu Húc Nghiêu lâm vào tình thế khó xử.
Bây giờ, đạo quang kiếm ảnh đều nhắm vào anh ta, anh ta rất áp lực.
Anh ta kiên trì đến cùng, mời mọc: “Nếu anh Cố đã đến, chi bằng ngồi xuống cùng dùng bữa luôn nhé?” Ánh mắt lạnh lùng của Cố Thành Kiêu rất đáng sợ, dữ tợn lườm Triệu Húc Nghiêu, “Thế chẳng phải sẽ quấy rầy chuyện tốt của hai vị ư?” Triệu Húc Nghiêu: “...” Da đầu anh ta tê rần.
Ai đến cứu tôi với! Lâm Thiển: “...” Tôi nói này, người cố tình kiếm chuyện là anh đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...