Lấy Chồng Quyền Thế



Đến lúc đó, chẳng những thanh danh của Lâm Du bị hủy hoại hoàn toàn, mà ngay cả Cố Đông Quân cũng sẽ bị người đời chế nhạo.

3“Dương Liễu Nhi này thà làm ngọc nát cũng không làm ngôi lành mà, ngay cả thanh danh và tiền đề của anh cả cũng mặc kệ.” Nhắc đến c2huyện này, Lâm Thiển căm giận tột độ, “Loại người mất trí này đúng là làm người ta giận sôi gan.

Ảnh Cả, em có một linh cảm5 xấu, bây giờ Phan Khả Vận rất nguy hiểm.” Cố Đông Quân cũng lo lắng như cô, “Anh đã nhắc nhở Khả Vận về điều này rồi.” Lâm Du vẫn 4đang trong tình trạng kinh hãi không thể tin được.

Thấy cô như thế, Lâm Thiển an ủi: “May mà cuối cùng không xảy ra chuyện 0gì, sau này đi ăn tiệc nhất định phải cẩn thận.

Trước đây, Lâm Du là một cô gái hoạt bát và cởi mở, không buồn không lo và ngây thơ, chỉ vì sự thay đổi đột ngột về thân thể đã khiến cô trở nên trầm lặng ít nói, cẩn thận dè dặt.

Thấy cô như thế, trong lòng Lâm Thiển rất khó chịu, “Anh Cả, nhờ anh chăm sóc Tiểu Du thật tốt nhé.” “Gì mà nhờ, việc này vốn là việc anh phải làm.

Thành Kiều còn chờ em ở ngoài đấy, em có việc thì đi trước đi, ở đây đã có anh rồi.”

“Vâng, vậy em đi trước nhé.” Lâm Thiển trịnh trọng căn dặn Lâm Du, “Có chuyện gì thì gọi cho em, dù muộn cỡ nào.” Lâm Du cười nhẹ, “Được.” Lúc Lâm Thiển ra khỏi bệnh viện, ngoài trời đang nắng chang chang.

Cố Thành Kiêu đi phía sau, một tay cầm túi xách và kính râm cho cô, một tay che ô cho ô, hình ảnh này cực kì giống nữ lão đại dẫn theo nam vệ sĩ ra ngoài.


Còn nữa, cuối cùng chúng ta cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Tiêu, sau này chị ta là chị ta, chị là chị, biết chưa?” Suy cho cùng, là hai chị em cùng chung chí hướng, Lâm Thiển là người hiểu cô nhất.

Thật ra, khi chịu cú sốc này, ngoài nghĩ mà sợ ra, Lâm Du còn đau lòng vì Lâm Tiêu.

Không có chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan đến Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu và Dương Liễu Nhi đã sớm thông đồng làm bậy, dám chắc là Lâm Tiểu biết.

Lâm Du nghẹn ngào nói: “Chị chẳng làm gì cả, chị chưa từng hại chị ấy, tại sao, tại sao chị ấy lại nhẫn tâm với chị như vậy? Chẳng lẽ tình cảm hai mươi năm giữa chị và bọn họ đều là giả sao?” Lâm Du khác với Lâm Thiển, Lâm Thiển vốn đã biết bác trai bác gái không coi cô là người nhà nên chẳng có tình cảm gì với bọn họ.

Nhưng Lâm Du thì từ khi bắt đầu có ký ức đã coi bọn họ là cha mẹ và chị gái, phần tình cảm này đã hòa vào xương tủy của cô, không thể tùy tiện dứt bỏ được.

Người qua đường đi ngang qua nhốn nháo liếc nhìn, nữ lão đại đầy khí thế, nam vệ sĩ mạnh mẽ.

Đây là định đi đâu “làm xằng làm bậy” à? “Không được, em phải đến gặp bác trai và bác gái, bảo bọn họ quản lý tốt con gái mình.” Lâm Thiển bỗng chốc nổi cáu.

Cô là kiểu người không chịu nổi bị ức hiếp.

Cố Thành Kiêu vội ngăn cổ lại, “Kích động là ma quỷ.”

Bớt đi, em đã kiềm chế không chửi đổng trong phòng bệnh rồi, Lâm Tiêu nhất định có phần trong chuyện này.” “Không phải đã nói em bình tĩnh đừng nóng nảy rồi sao? Ngay cả Cố Đông Quân cũng biết phải tạm thời yên lặng nhẫn nại, sao em lại kích động vậy chứ?” Lâm Thiển dừng bước, quay đầu, nhìn anh chằm chằm với vẻ giận dữ, “Lại là vì cái kế hoạch giữ bí mật chết tiệt của anh đúng không?” “Đó gọi là lấy đại cục làm trọng.”

Đây là định đi đâu “làm xằng làm bậy” à? “Không được, em phải đến gặp bác trai và bác gái, bảo bọn họ quản lý tốt con gái mình.” Lâm Thiển bỗng chốc nổi cáu.

Cô là kiểu người không chịu nổi bị ức hiếp.

Cố Thành Kiêu vội ngăn cổ lại, “Kích động là ma quỷ.”

Bớt đi, em đã kiềm chế không chửi đổng trong phòng bệnh rồi, Lâm Tiêu nhất định có phần trong chuyện này.” “Không phải đã nói em bình tĩnh đừng nóng nảy rồi sao? Ngay cả Cố Đông Quân cũng biết phải tạm thời yên lặng nhẫn nại, sao em lại kích động vậy chứ?” Lâm Thiển dừng bước, quay đầu, nhìn anh chằm chằm với vẻ giận dữ, “Lại là vì cái kế hoạch giữ bí mật chết tiệt của anh đúng không?” “Đó gọi là lấy đại cục làm trọng.”

“Em khinh!” Cố Thành Kiêu sầm mặt lại, “Lâm Thiển, xin hãy chú ý thái độ của em, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như mấy đứa lưu manh vậy?” “...” Khi anh thật sự tức giận, Lâm Thiển vẫn sợ.

Cô bĩu môi, trong lòng không phục, nhưng lại không thể mắng càn, muốn bao nhiêu uất ức là có bấy nhiêu uất ức.


“Anh mới biết em là lưu manh à?” Cô ngang tàng hỏi ngược lại.

“Đừng làm loạn!” “...” Thói kiêu ngạo của Lâm Thiển lại bị đè xuống, cô càng bực hơn, cũng càng uất ức hơn, “Hiện giờ là chị của em bị sỉ nhục, không phải anh của anh, đương nhiên anh không thể hiểu được tâm trạng của em rồi.

Đàn ông các anh lúc nào cũng nói yêu vợ, yêu gia đình, những phụ nữ bọn em thật sự muốn thoát khỏi chuyện này.

Người đầu tiên vứt bỏ bọn em chính là đàn ông các anh, anh đừng có chối!” Đứng đối mặt nhau nên Lâm Thiển có thể nhìn thấy rõ ràng đầy đủ quá trình biến đổi cấp tốc từ mặt tối sầm sang mặt đen của Cố Thành Kiêu, điều làm anh nổi giận chính là câu nói của cô.

Cô cũng không muốn chọc giận anh, nhưng cô không nén được cơn giận trong người.

Cô không thể đi tìm Dương Liễu Nhi, không thể đi tìm Lâm Tiêu, thậm chí cũng không thể đi tìm bác trai bác gái, vậy cô chỉ có thể trút giận lên Cố Thành Kiêu.

Huống chi, cô cũng không phải hoàn toàn vô lý, rõ ràng là Lâm Du đã bị hại nhiều lần, vì sao không thể để người hại sau lưng cô ấy nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật: Những người đó hại người hết lần này tới lần khác, vì sao vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Cô không hiểu.

Hồi lâu sau, Cố Thành Kiêu nặng nề hỏi: “Em cảm thấy, lời thề của chúng ta đều là lời nói dối sao?”

Cố Thành Kiêu biết cô chỉ ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu, sốt ruột nên mới không lựa lời mà nói.

Chỉ là, tính xấu kích động bất chấp hậu quả của cô hình như lại quay về bộ dạng kiêu căng khó thuần, lòng kiên nhẫn và lòng chân thành của cô tất cả đều cho chó ăn rồi.

Ánh nắng chói chang, trên đường cái nóng như phun lửa, mới đứng đây một lát thôi mà quần áo của hai người đã ướt đẫm mồ hôi.


Cố Thành Kiêu hít sâu mấy lần rồi nhét thẳng chiếc ô trên tay vào tay cô, còn đưa luôn túi xách và kính râm cho cô, sau đó quay đầu bỏ đi.

Quay đầu, bỏ đi.

Đi.

Tim Lâm Thiển thắt chặt, nhìn theo bóng lưng kiên quyết rời đi của anh.

Cô há to miệng nhưng không thốt nên lời, hai chân như bị rót chì, muốn đuổi theo nhưng lại không nhấc chân lên được.

Cái quái gì thế này? Vậy mà đã giận rồi? Còn không cho cô nói? Không biết cô cũng đang tức giận sao? Lời nói lúc tức giận sao có thể coi là thật chứ? Không có khí phách! Không có phong độ! Không có tính người! Cố Thành Kiêu lên xe, đạp chân ga nghênh ngang rời đi.

Lâm Thiển đứng dưới ánh nắng chói chang như thiêu đốt trên đường cái như đứng trên miếng sắt nóng hổi, tâm trạng của cô càng thêm bực bội.

“Ai mà thèm anh?” Cổ tức đến độ không ngừng buồn bực, “Cố Thành Kiêu, có gan thì anh đừng về tìm tôi!” Cô vọt tới đường biên vỉa hè, nhìn chiếc xe không ngừng chạy xa, không hề có ý dừng lại thì càng giận hơn, “Cố Thành Kiêu, chào anh, dù anh có quay lại đón tôi thì tôi cũng không đi theo anh đâu.

Ai mà thèm anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui