Lấy Chồng Quyền Thế



Cố Đông Quân cứng đờ, Lâm Du nhân cơ hội đẩy mạnh anh xuống thảm.

Đôi mắt Cố Đông Quân lúc này đỏ hồng, thần sắc mơ màng nhìn Lâm Du. Đôi môi vốn tại của cô bị phủ vài điểm đó, anh vô thức quệt mối mình, là son môi Dương Liễu Nhi để lại.

Anh lại hối hận vì hành động sai lầm của mình. Anh vươn tay muốn lau giúp Lâm Du, nhưng vừa mới tới gần anh đã bị cô hất tay ra.

Dây kéo áo lông vũ của cô bị kéo ra, áo len bị vén lên, quần jeans thì bị anh kéo đến bắp đùi, suýt nữa là bị cởi hết.

Nếu lúc này là mùa hè, có lẽ cô đã bị anh lột sạch sẽ.

Lâm Du hoảng loạn sửa sang lại quần áo, ngồi cách Cổ Đông Quân rất xa. Cố Đông Quân ngồi trên thảm, đờ đẫn nhìn cô, hỏi: “Tiểu Du, tóm lại đã xảy ra chuyện gì, em nói với anh được không?”

Lâm Du quay đầu đi. Trong mắt Cố Đông Quân thì cô giống như không muốn đối mặt với anh. Nhưng trên thực tế thì cô không muốn anh phát hiện nét đau khổ trên mặt mình. “Anh đã nói, anh không để ý thân thế của em, cũng không để ý tất cả những chuyện đã xảy ra với nhà em. Anh thật sự không để ý, em còn nhớ không?” “Bố mẹ anh cũng không để ý. Mấy lần anh dẫn em về nhà ăn cơm, họ rất thương em. Anh yêu em, sao đột nhiên em lại muốn chia tay với anh?”

Lâm Du nhắm chặt mắt, thầm nghĩ, anh ngốc này, sao bố mẹ anh có thể không để ý được chứ?


Cố Đông Quân nói tiếp: “Rõ ràng là em theo đuổi anh trước, theo đuổi được rồi tại sao em không trân trọng anh? Lẽ nào em có được anh rồi mới phát hiện không thích anh? Anh không tin.”

“Tiểu Du, chúng ta từng trải qua sinh tử đúng không? Chẳng lẽ phần tình cảm này đối với em chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao?”

Lâm Du hít sâu một hơi, đè nén những đau khổ hồi lâu mới lên tiếng: “Đúng, tôi không yêu anh! Anh muốn nghe câu này lắm phải không?”

Cố Đông Quân lắc đầu: “Vô lý! Anh không tin lúc chúng ta ở bên nhau, tình cảm mà em dành cho anh là giả.”

Lâm Du: “Con người đều sẽ thay đổi, hai người bên nhau cảm thấy không hợp cũng rất bình thường. Lẽ nào đã biết rõ ràng hai người không hợp mà vẫn còn cố chấp ở bên nhau?” Cổ Đông Quân nhắm nghiền mắt lại, độ cồn trong rượu trắng làm anh rất khó chịu.

Anh lắc mạnh đầu đau như búa bổ, muốn mình tỉnh táo lại. Nhưng vô ích, độ cồn càng làm anh mơ hồ hơn.

“Chứng minh nhân dân của em ở ngăn tủ trong phòng sách. Lần trước em để quên ở trên bàn, anh đã cất giúp em.” Cố Đông Quân chầm chậm chỉ vào phòng sách, rồi lại nhìn Lâm Du: “Em đừng đi được không?” Cố Đông Quân khẽ dịch người để gần cô hơn một chút, ôm lấy đầu gối cô khẽ lắc: “Sau này anh sẽ cố gắng dành nhiều thời gian ở bên em, em đừng rời bỏ anh được không?” “...” Trái tim của Lâm Du bị xoắn chặt lại.

Cô vừa định lên tiếng cự tuyệt thì Cố Đông Quân thình lình tựa vào chân cô rồi ôm lấy nó, vừa khẽ lắc vừa cầu xin: “Đừng đi, em đừng đi...”

Anh thật sự uống say rồi, dựa vào tia lý trí còn sót lại mà chạy đuổi theo cô. Giờ bị gió lạnh thổi, tác dụng chậm đến của độ cồn càng thêm mãnh liệt.

Cổ Đông Quân của lúc này giống như đứa trẻ bị bỏ rơi, túm chặt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, nói thế nào cũng không chịu buông tay. Lát sau, Lâm Du thấy anh đã ngủ mới khẽ gỡ tay anh ra. “Anh đứng lên, về phòng ngủ đi.” “Không...” Cố Đông Quân mơ màng lầm bầm: “Em đừng đi.”

Lâm Du cố gắng đỡ anh lên, bước từng bước nhẹ nhàng dìu anh về phòng.

Cố Đông Quân thật sự đã ngủ say, Lâm Du cúi người xuống nhìn anh ở khoảng cách gần. Cô muốn mình khắc sâu gương mặt này, cô khe khẽ gọi tên anh: “Cố Đông Quân... Cố Đông Quân... Cố Đông Quân...”

Lâm Du vừa khóc vừa vuốt ve gương mặt anh, “Cảm ơn anh đã yêu thương và chăm sóc em trong thời gian qua. Em không xứng với anh, anh xứng đáng có được người con gái tốt hơn em.”

“Sau này, xin anh phải tự chăm sóc tốt cho mình, đừng tìm em nữa...”

Lâm Du cong người, khẽ hôn lên mặt anh. Nước mắt cô rơi đầy trên mặt anh, nhưng anh vẫn không hay biết.

“Tạm biệt anh, Cố Đông Quân.”


***

Sáng sớm hôm sau, Cố Đông Quân tỉnh dậy trong cơn ngủ say. Anh mơ hồ nhớ lại vài hình ảnh hôm qua, nhưng đây không phải là hình ảnh đầy đủ.

Anh nhớ hình như Lâm Du đã tới.

Chuông cửa vang lên, anh rời giường ra mở cửa.

Dương Liễu Nhi với gương mặt vui vẻ đứng bên ngoài, tay bưng nồi hơi nóng bốc hừng hực, cười rực rỡ: “Đánh thức anh rồi, ngại quá.” “Không có gì, tôi tự dậy.” Cố Đông Quân cảm thấy mất tự nhiên. “Vậy hay quá, em nấu cháo, anh ăn chút đi.”

“Tôi...”

“Nóng quá, anh mau nhường đường nào.”

Dương Liễu Nhi không chờ Cố Đông Quân từ chối đã mượn cớ nồi nóng mà đi thẳng vào nhà.” Nữ diễn viên trong giới giải trí uống rượu như cơm bữa, chút rượu trắng tối qua mà nói thì chỉ là vừa đủ, cô ta chỉ hơi say mà thôi. Trên bàn cơm vẫn còn tàn cục của buổi tối hôm qua. Dương Liễu Nhi đặt nồi cháo lên bàn trà, lấy bát múc cho Cố Đông Quân rồi chủ động đi thu dọn nhà bếp. Cố Đông Quân ngồi xuống sofa, cháo nóng sưởi ấm bao tử anh.

Dương Liễu Nhi bạn tới bạn lui, dọn bàn ăn xong lại dọn nhà bếp, quen tay giống như đang ở nhà mình.

“Tối qua có phải Tiếu Du tới không?”

Dương Liễu Nhi khẽ ngưng tay nói: “Ừ... Nhưng cô ấy đi ngay.” Cố Đông Quân để bát cháo xuống, đứng dậy đi vào phòng sách, mở tủ bàn ra, chứng minh nhân dân vốn để trong đây đã không còn nữa.


Điều này cho thấy, những hình ảnh đó không phải mơ mà là thật.

Dương Liễu Nhi không rõ nên bước lại hỏi: “Sao thế?”

Cổ Đông Quân trầm tư một lát: “Xin lỗi, cô cứ tự nhiên đi.” Anh vừa nói vừa đi ra cửa, bây giờ anh rất muốn đi tìm Lâm Du. Lúc ra đến cửa thay giày, anh lại phát hiện chìa khóa nhà mình ở chỗ lối ra vào. Đó là câu chìa khóa anh đưa cho Lâm Du. Cố Đông Quân cau chặt mày, lập tức đi ra ngoài. Anh đi nhanh như tên bắn, chỉ tốn hơn mười phút là đã đến trường đại học B.

Vừa đến chỗ đối diện cổng trường, anh thấy xe trường đang dùng trước cổng, và Lâm Du cùng bạn học đang từ từ đi lại ở phía sau. Bọn họ sắp lên xe. “Tiểu Du.” Đứng cách một con đường, Cố Đông Quân gọi cô. Lâm Du giật mình, lơ mơ nhìn. Cô tưởng mình quá nhớ Cố Đông Quân nên xuất hiện ảo giác. “Tiểu Du, lại đây.” Mãi đến khi giọng nói của Cố Đông Quân lại truyền đến, Lâm Du mới phát hiện Cố Đông Quân đang đứng bên đường đối diện gọi cô. Cô không muốn bạn học chú ý đành phải qua đó. “Không phải hôm qua tôi đã nói rõ rồi sao? Anh đến tìm tôi làm gì nữa?”

“... Anh uống rượu, nhớ không rõ. Tối qua em đột nhiên tới tìm anh, thấy Dương Liễu Nhi cũng ở đó, em không hiểu lầm gì chứ?” Lâm Du thấy thế nhân tiện nói: “Tôi không hiểu lầm gì cả, hai người cũng đã như thế rồi, tôi còn có thể hiểu lầm sao?” “Như thế rồi?”

“Cái này cũng cần tôi nói ra à? Cố Đông Quân, chúng ta kết thúc rồi! Anh và Dương Liễu Nhi rất xứng đôi. Còn tôi, cũng không thích anh nữa.”

Hóa ra, cô đến là thật.

Hóa ra, cô muốn chia tay cũng là thật.

Nhưng anh thà tin đó chỉ là giấc mơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui