Hắc Gia thấy thế thì quay đầu cười lớn nói: “Người anh em Nemo, tôi luôn bảo cậu nhẹ nhàng một chút, sao cậu còn ra tay ác như vậy? Đối xử với phụ nữ phải thương hoa tiếc ngọc chứ, hahaha.”
Nemo nhăn mặt, ngượng ngùng cười.
Hắn và Hắc Gia nhìn nhau, trong khi nhìn Hắc Gia cũng không thể không nhìn Trịnh Tử Kỳ phía sau. Cô ta ốm người run lẩy bẩy, toàn thân toàn chấm đỏ, quả thật trong như bị hành hạ.
Các anh em đều cười ha hả, nhao nhao trêu chọc: “Hắc Gia nói không sai, Nemo quả là chó đội lốt người ra dáng chỉnh tề, cũng cùng một hạng người với chúng ta thôi.”
“Haha, anh Nemo, không ngờ anh còn có sở thích này đấy.”
“Cậu ta chỉ ra vẻ ngoài mặt thôi, đây chẳng phải là diễn xuất của Chú Tư sao? Anh Khôn của chúng ta mới là người trước sau như một”
Hắc Gia tiến lên khoác vai Nemo, trêu: “Ha ha, mấy đứa thô tục bọn mày thì biết cái gì, tao cũng phải học tập người anh em Nemo đây, ở bên ngoài là quân tử dịu dàng, đóng cửa lại mới làm cầm thú”
Nemo chỉ cười, ngoại trừ lúng túng ra còn thêm ngượng ngùng.
“Được rồi, đứa nào cũng là đàn ông, đừng ngại gì hết. Vừa rồi tôi nghe thấy trong phòng cậu có tiếng ầm ầm lạch bạch, hứng ghế!” Hắc Gia đã hết nghi ngờ, vỗ vỗ ngực Nemo, nói: “Người anh em Nemo đã làm một nửa, vậy không ngại làm tiếp nửa còn lại chứ, đừng để mất hứng”
Hắc Gia nói xong thì mấy anh em đều kích động, tranh cướp giành giật chạy đến lôi kéo gái. Có người bắt được người lúc đầu, có người không phải, quả thật như tranh nhau mua đồ, sợ chậm chân sẽ hết.
Trong cảnh hỗn loạn, Trịnh Tử Kỳ đột nhiên bị kéo tay lại, bị Hắc Gia lột đồ ngay trước mặt mọi người. Dáng vẻ đáng yêu đó của cô ta chính là dáng vẻ đàn ông yêu thích nhất, đã sớm bị để mắt tới rồi.
Quan trọng là không chỉ có một người kéo cô ta, mà đến ba bốn tên cùng kéo. Cô ta bị vây quanh, áo lụa tím mỏng như cánh ve thoáng chốc bị xé rách bươm.
Trịnh Tử Kỳ cắn môi, chịu đựng thời khắc phục nhã này. Cô ta nửa thật nửa giả nghẹn ngào: “Các ngài, các ngài đừng... đừng như vậy...”
Thế nhưng, lời cầu xin nhỏ nhẹ này lại giống mánh khóe muốn từ chối lại ra vẻ mời mọc hơn, càng khiến mấy gã đàn ông thêm hưng phấn. Mấy người bọn chúng cũng không ngại dùng chung một cô gái.
Nemo thâm hít sâu một hơi, bước nhanh qua đẩy đám anh em ra, nắm lấy cổ tay cô gái, kéo vào lòng mình. Đám anh em thật sự đang hứng, rất oán hận, “Anh Nemo, chúng tôi liều chết cứu anh, vậy mà đến cả đàn bà mà anh cũng không muốn chia sẻ với chúng tôi sao? Hơn nữa, cô ta cũng đâu phải của riêng mình anh”
Vẻ mặt Nemo đột nhiên trở nên dữ tợn, hắn nâng cằm cô gái lên, há miệng cắn vào cổ cô.
Hình ảnh đó như quỷ hút máu đang xơi tái con người, hung tàn ngang ngược, lại không cho phép người khác ăn chung.
Đám anh em nhìn mà choáng váng, đã sớm nghe nói người dưới tay Chú Tư ai cũng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng bọn chúng thấy bình thường Nemo hiền lành đàng hoàng, còn tưởng tin đồn là giả. Bây giờ xem ra, Nemo chỉ khiêm tốn ngoài mặt mà thôi, chứ trên thực tế cũng là một tên biến thái.
Hắc Gia ôm cô gái lúc đầu, xua xua tay với các anh em, nói: “Cướp cái gì mà cướp, mỗi thằng một em, chẳng phải chỗ kia vẫn còn à?”
“Vâng vâng vâng”
“Hắc Gia, mời anh vào trong, bên ngoài bẩn lắm ạ”
Trải qua lần này, mặt cô nào cũng đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười, vừa sợ hãi vừa phô trương, một loại thống khổ không nói nên lời, dỗ ngọt đám đàn ông lên mây.
Nemo ôm cô gái gần như trần truồng, vừa hôn vừa tiến vào phòng riêng bên cạnh.
Cửa vừa đóng, anh liền bật ra như lò xo, “Thật sự xin lỗi, tình thế bắt buộc”
Trịnh Tử Kỳ sờ lên cái cổ bị đau, cười nói: “Với tình huống vừa rồi, nếu anh không đưa ra hạ sách đó thì em cũng không biết phải làm gì, em phải cảm ơn anh mới đúng”
Mặc dù khuôn mặt vẫn là của Nemo, nhưng ánh mắt đã trở về thành ánh mắt của Cố Thành Kiêu. Anh lại đi vào trong lấy một cái áo choàng tắm ra, nghiêm mặt đưa cho cô: “Mau mặc vào đi”
Trịnh Tử Kỳ nhận lấy, tha thiết nhìn anh, cố ý chạm vào tay anh.
Cố Thành Kiêu nhanh chóng rút lại, lập tức quay lưng đi, nói: “Cố không nên tới đây, cần gì phải làm khổ mình chứ?”
“Nhưng em lo cho anh, đội trưởng Thẩm vẫn không liên lạc được với anh, ngày nào em cũng sống trên bàn chông”
Anh thở dài, “Nơi này quá hẻo lánh, tôi không có cơ hội ra ngoài tìm nguồn tín hiệu mà thôi. Mà sao cô biết tôi ở đây?”
Trịnh Tử Kỳ: “Em nghe đội trưởng Cao nói nơi đây từng là cứ điểm của Tam Giác Vàng. Lần cuối cùng anh liên lạc với đội trưởng Thẩm là ở gần đây. Em đoán anh ở ngay đây cho nên đã xin chỉ thị của cấp trên”
Cố Thành Kiêu nổi giận mắng nhỏ: “Cô thật là liều lĩnh, chỉ dựa vào phỏng đoán mà dám đến đây, ngộ nhỡ tối không ở đây thì sao? Cố định đêm nay sẽ làm thế nào?”
Trịnh Tử Kỳ không trả lời thẳng mà kiên định nói: “Cảm giác của em mách bảo cho em biết người em yêu đang ở đây!”
“...” Cố Thành Kiêu giận đến nghẹn lời.
Trịnh Tử Kỳ cười cười, lạnh nhạt nói: “Anh đừng quên em cũng là một lính đặc công ưu tú, cũng từng làm nội gián. Anh cảm thấy khả năng ứng biến ban nãy của em kém cỏi lắm à? Làm vướng chân anh hả?”
Nghĩ đến những tổn thương trên người cô ta, đương nhiên Cố Thành Kiêu không thể phủ nhận cô ta liệu sự như thần, “Vậy cô phải cân nhắc thiệt hơn mới đúng, cô hi sinh thế này có đúng không?”
“Em cảm thấy đáng là đủ rồi. Về công, đây là trách nhiệm của em, về tư, nếu như chỉ có thể vào giờ phút thế này mới được anh ưu ái, em nguyện làm như thế.”
“Có đúng là điên rồi”
Bên ngoài và sát vách vọng vào tiếng cuồng loạn. Sau khi xảy ra án mạng, bọn chúng có thể làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn ung dung hưởng thụ, đủ để thấy được bọn này đã mất hết lương tâm, người thân đều căm phẫn.
Trịnh Tử Kỳ kiên định tỏ rõ lập trường của mình, “Cấp trên phải em đến trợ giúp anh, trừ phi em chết, nếu không, em tất phải cùng anh tiêu diệt triệt để bè đảng còn sót lại của Tam Giác Vàng mới thôi”
“...” Cố Thành Kiêu dùng giọng điệu cấp trên ra lệnh, “Ở đây tôi là cấp trên của cô, tôi ra lệnh cho cô đi ngay lập tức!”
“Thủ trưởng Cố, e rằng tạm thời em không thể nghe theo mệnh lệnh của anh. Bởi vì trước khi em đến đây đã nghe má Tang nói có một người khách đã bỏ ra nhiều tiền để bao bọn em nửa tháng”
Ánh mắt Cố Thành Kiêu trở nên mãnh liệt, hỏi: “Sa Khôn?”
Trịnh Tử Kỳ gật đầu, “Em nghe má Tang gọi là anh Khôn”
“Cho nên, Hắc Gia nói sau 15 tháng giêng sẽ dẫn tôi đến gặp anh Khôn... là thật”
Trịnh Tử Kỳ cười khẩy, nói: “Em còn nghe được lúc má Tang gọi điện lên thành phố B, nói là ngày nào đến thành phố B phải để anh Khôn tận tình mời khách”
Cố Thành Kiêu lập tức nhớ ra, “Đúng rồi, Sa Khốn chính là Tạ Trung. Khi đó Tạ Trung đang ở thành phố B, Sa Khôn dùng thân phận Tạ Trung sống ung dung ngoài vòng pháp luật ở thành phố B, cả cảnh sát cũng bó tay”
Trịnh Tử Kỳ: “Đáng tiếc bây giờ Tạ Trung đã biệt tăm biệt tích”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...