Lấy Chồng Quyền Thế



“Còn nữa, cậu nửa đêm khuya khoắt đột nhiên đến thăm vì Kim Bách Minh, nên tôi muốn hỏi cậu một câu. Cậu là lính quân đội, giữa cậu và vụ án này có đánh tám nào cũng không tới. Cậu lao tâm lao lực vì Kim Bách Minh như thế khiến tôi rất nghi ngờ cậu đã nhận được gì đó từ Kim Bách Minh. Tôi cảm thấy Cục Phòng chống tham nhũng phải điều tra cậu mới đúng.”

Cao Kỳ Khâm nghe thể thì tức hộc máu, bất chấp quy tắc lễ độ: “Này, họ Hàn, ông đừng có quá đáng!” “Cậu là cái thá gì, tôi đang nói chuyện với lãnh đạo cấp trên của cậu, khi nào thì đến phiên cậu chen vào?” “Ông...”2Người tham gia quân ngũ không thể so với kẻ làm chính trị đầy bụng tri thức. Trong quân đội đều là những người đàn ông nhiệt huyết thô lỗ, ra lệnh một tiếng, nói làm là làm mới là tác phong của bọn họ. Bụng dạ bọn họ thẳng đuột, không thể so với kẻ làm quan, ruột ra quanh co khúc khuỷu, trái đạo lý, phải kể sách. Phía dưới chữ quan là hai chữ khẩu, tranh luận đúng sai với quan chức chẳng khác nào uổng công vô ích. Sắc mặt Cố Thành Kiêu nặng nề, anh không muốn nhiều lời với Hàn Vĩnh Cửu. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ vô cùng bí mật, không thể tùy tiện tiết lộ với bất8kỳ ai, cho dù là Chủ nhiệm Lưu Khoa cũng phải ký văn bản bí mật rồi mới báo cáo. Quy trình không sai, cách thức không sai, nhưng lúc đang làm nhiệm vụ gặp phải chướng ngại vật mà quy trình và cách thức đều không sai, hơn nữa thái độ lại mạnh mẽ cứng rắn kiểu này, Cố Thành Kiêu cũng chẳng còn cách nào khác.

Bất đắc dĩ, đám người Cố Thành Kiêu đành bỏ cuộc.

Trên xe, rốt cuộc Cao Kỳ Khâm cũng không nhịn được tò mò, hỏi: “Lão Đại, sao tên Hàn đó giống như uống phải thuốc nổ vậy?” Trước giờ đi ra ngoài, ai cũng đều rất cung kính với bọn họ. Nhưng hôm nay, anh cảm nhận được sự áp6bức và lăng nhục. Đặc biệt là khi có người ngạo mạn vô lễ đối với lão Đại, anh lại càng không thể hiểu nổi.

Cố Thành Kiêu thầm thở dài: “Đáng lý hôm nay tôi không nên đến, vô duyên vô cớ lại chọc giận ông ta.”


“Anh nói thế là sao?”

“Nếu không thấy tôi, có lẽ ông ta còn dễ nói chuyện, nhưng thấy tôi rồi nên ông ta mới như vậy.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng không ngờ Hàn Vĩnh Cửu lại thù dai thể. Bất Ngôn, cậu còn nhớ Hàn Chu không?”

Lý Bất Ngôn đang lái xe: “Dĩ nhiên nhớ, trong lúc huấn luyện quân đội, cậu ta mất tập trung khiến một chiến hữu suýt nữa bỏ mạng. Vì vậy, anh đã khai trừ cậu ta.”

Cố Thành3Kiêu gật đầu một cái: “Hàn Chu là con trai của Hàn Vĩnh Cửu. Sau khi cậu ta bị khai trừ thì chuyển sang bộ phận điều tra hình sự. Sau đó trong lúc công tác, cậu ta bị tra ra say rượu lái xe, rồi tiếp tục bị khai trừ. Hàn Chu không còn mặt mũi gặp ai, nhất thời nghĩ quẩn nên tự sát. Người đầu tiên khai trừ Hàn Chu là tối, mà đúng lúc người thứ hai khai trừ cậu ta là Chủ nhiệm Lưu – Lưu Khoa, cho nên Hàn Vĩnh Cửu mới ghi thù chúng tôi.”

Cao Kỳ Khâm: “Vậy chúng ta phải triển khai công việc tiếp theo thể nào? Tôi thật khó xử lý mà.” Cố Thành Kiêu: “Tung tin5ra, chỉ cần sổ sách rõ ràng chính xác, chắc chắn Kim Bách Minh sẽ không sao.”

Cao Kỳ Khâm: “Vậy cũng được à?”

Cố Thành Kiêu: “Không được cũng phải được. Vì để cản trở nhiệm vụ của tôi và trưởng phòng Lưu, ngay cả lệnh cấp trên mà Hàn Vĩnh Cửu cũng coi thường thì còn có gì ông ta không dám làm?”


Cao Kỳ Khâm: “Vậy ông ta coi thường lệnh cấp trên cũng không sao ư?”

Cố Thành Kiêu: “Làm sao ông ta có thể bị gì được? Đâu phải là ông ta không thả người, chẳng qua trì hoãn hai ngày thôi.”

Cao Kỳ Khâm: “Vậy lỡ trong hai ngày này, bọn họ tra được chứng cứ phạm tội của Kim Bách Minh thì sao?”

Cố Thành Kiêu nhìn Cao Kỳ Khâm một lát, giơ tay lên gõ đầu anh: “Người của chúng ta tra xét ngày đêm, luân phiên theo dõi mà lại chẳng tra được gì, chẳng lẽ ông ta có thể sao?”

Cao Kỳ Khâm: “À, tôi hiểu rồi, mục đích tung tin là để Kim thị an tâm, không cần lẩn trốn, cũng không cần chuyển dời, tiếp tục lén lút gây án.”

Cố Thành Kiêu: “Xem như thông minh”


Bởi vì Kim Bách Minh bị bắt giam, rốt cuộc Hà Hâm đã có thể gặp mặt con gái. Hôm đó, Lâm Thiển đang ở phòng làm việc, chợt nhận được điện thoại của dì Mạch hẹn cô buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng dưới lầu, cô liền vui vẻ đồng ý. Khách đến nhà hàng buổi trưa rất đông, nếu không phải họ đặt chỗ sớm thì chắc chẳng còn chỗ ngồi. “Tiểu Thiển, bên này.” Trương Hiểu Mạch đứng dậy vẫy tay với cô. Lâm Thiển đi về hướng giọng nói, nhìn thấy mẹ cô đang ngồi đối diện với dì Mạch. Cô vội vàng chạy tới.

“Mẹ, dì Mạch.” Lâm Thiển vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hà Hâm. Buổi trưa chính là lúc mặt trời chói chang nhất, nhưng sắc mặt mẹ lại chẳng thể tươi tắn chút nào. Lâm Thiển liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay, hôm nay khí sắc của mẹ kém hơn nhiều so với buổi đấu giá từ thiện.

Hà Hâm bịn rịn ôm lấy con gái. Giờ phút này, rốt cuộc bà cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười: “Thiển Thiển, mẹ rất nhớ con, mỗi ngày mỗi đêm đều rất nhớ con. Con thì sao, có nhớ mẹ không?” “Đương nhiên là nhớ, mẹ, sức khỏe mẹ thế nào rồi?” “Sức khỏe không đáng ngại, chẳng qua là cơ thể suy nhược thôi.” Hà Hâm đổi đề tài: “Mẹ nhớ hồi bé con thích ăn món nạm bò hầm cà chua nhất, nên hôm nay cố ý chọn chỗ này, không biết con còn thích ăn không.” “Thích, đương nhiên thích rồi, có điều chắc chắn không ngon bằng mẹ nấu. Không biết khi nào con mới có thể được ăn nạm bò hầm cà chua mẹ nấu đây?” Khuôn mặt Hà Hâm mong đợi: “Con muốn ăn thật à?” “Da.” “Vậy thì lần sau đi. Hiểu Mạch, cậu có thể sắp xếp giúp mình không?” Trương Hiểu Mạch cười cười, nói: “Không thành vấn đề, đến nhà mình là được. Cậu cần mình giúp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn không?”

Hà Hâm: “Cái này thì không, chỉ cần cậu cho mình mượn chỗ dùng một lát là đủ.”. Trong lòng Lâm Thiển không hiểu tại sao mẹ lại giấu kín cổ đến vậy. Ngay cả nhà của mẹ, mẹ cũng không cho cô đến, mà phải mượn nhà bạn. Đã nhiều lần cô không nhịn được muốn hỏi thử, nhưng thấy ánh mắt bác bỏ của dì Mạch quét qua, cô đành phải kìm lại.

Đối với cô mà nói, chỉ cần có thể cùng mẹ gặp mặt nhận nhau là cô đã thỏa mãn lắm rồi, những chuyện khác có thể tính sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui