Lấy Chồng Quyền Thế



7138

“Em cũng đừng nản chí, càng là việc có tính thử thách thì càng kích thích ý chí chiến đấu của em mà. Cổ lên, thiếu

phụ.”

Lâm Thiển bật cười, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi không ít, “Ha ha, vậy thì cảm ơn chị đã khích lệ, chị gái bé

nhỏ. Đúng rồi, bây giờ chị đang ở đâu đấy?”

“Đang tập yoga.” “Được rồi, vậy em làm việc tiếp đây. À, tiện thể nhắc chị một câu, ngày nghỉ của chị còn lại mười

lăm ngày. Làm ơn mười lăm ngày sau hãy cho em thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ nhé đại minh tinh.”

“Được rồi.”

Cúp máy, Lâm Thiển cảm thán trong bụng: Thế mới càng chứng minh Phương Tiểu Hi “gần bùn mà chẳng hôi tanh

mùi bùn” là đáng quý cỡ nào.

Sau đó, cô bắt đầu nghĩ cách giải quyết chuyện của Lương Diệu Thần. Hiện2tại, chuyện của Lương Diệu Thần có

hai điểm chính. Điểm thứ nhất là những hình ảnh và video trong tay ký giả bất lương kia. Điểm thứ hai là ảnh chụp

và video trong tay tên Đặng Phong vô sỉ nọ. Vấn đề của ký giả thì dễ xử lý, đơn giản là dùng tiền. Đám paparazzi

bọn họ cũng có đạo đức nghề nghiệp, cầm tiền là ngậm miệng. Bọn họ cầm tiền thì những hình ảnh và video kia sẽ


biến mất vĩnh viễn.

Nhưng, Đặng Phong thì khác.

Mục đích chính của Đặng Phong là muốn được dựa hơi người nổi tiếng. Hắn làm thể chỉ vì muốn nhanh chóng nổi

tiếng. Nếu chỉ đè scandal xuống thôi thì chắc chắn hắn ta sẽ không đồng ý, sau đó nhất định sẽ tiếp tục vạch trần,

rồi lại tiếp tục dựa hơi.

Không nói dông dài với tiểu nhân, Lâm7Thiển đau đầu nhất chính là loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ này.

Trước khi gọi cho Đặng Phong, Lâm Thiển đã dò la rõ ràng tất cả những tin tức liên quan đến hắn ta. Ba năm trước,

Đặng Phong được Kim Trang Sùng giúp đỡ mở studio. Lúc ra mắt cũng từng có chút tiếng tăm, nhưng hắn ta chỉ ở

đỉnh cao khi mới ra mắt, sau này càng lăn lộn thì càng tồi tệ.

Kim Trang Sùng là người làm ăn, thấy Đặng Phong không kiếm được tiền thì dứt khoát bỏ mặc. Dù sao studio cũng

của một mình hắn, sẽ không gây trở ngại đến ông ta.

Sau khi Đặng Phong mất đi chỗ dựa Kim Trang Sùng thì càng ngày càng “chìm lỉm”. Gần một năm nay hắn ta lăn

lộn với đoàn phim trong giới điện ảnh và truyền hình. Bên này thiếu nhân viên9phục vụ thì hắn diễn vai cameo,

bên kia thiếu thị vệ mang đao thì hắn đóng vai phụ, vậy mới có thể kiếm được miếng cơm.

Sở dĩ hắn làm thế cũng chỉ vì cái trước mắt. Không màng đến thanh danh của mình cũng phải nổi tiếng là vì hắn

thật sự đã cùng đường bị lỗi.

Với hắn mà nói, chỉ cần có thể nổi tiếng thì bị tiếng xấu gì hắn cũng không để ý.

Hắn chỉ cần có thể nổi tiếng thôi.

Cho nên, khi nhận được điện thoại của Lâm Thiển, Đặng Phong đã đồng ý gặp mặt ngay. Ba giờ chiều, Lâm Thiển

dẫn theo Bất Ngữ đi vào một quán trà. Đây là địa điểm cô đã hẹn với Đặng Phong. Bây giờ Bất Ngữ đã giải ngũ.

Sau khi rời khỏi đội đặc nhiệm Dã Lang thì cô quyết định đi theo Lâm Thiển. Bất Ngữ1đã từng làm ám vệ của Lâm

Thiển, vẫn luôn bảo vệ cô trong bóng tối. Nhưng bây giờ Bất Ngữ đã có thể quang minh chính đại bảo vệ Lâm

Thiển. Trương Khai cũng đang đậu xe bên ngoài quán trà, vậy thì cô không sợ Đặng Phong giở quỷ kể. Tìm một

góc ngồi xuống, Bất Ngữ quan sát trái phải, “ở đây không có camera lỗ kim, an toàn.” Lâm Thiển nhấp một hớp trà,

nói: “Địa điểm là do tôi chọn. Dù sao thì tên Đặng Phong này cũng không đến mức bố trí camera ở đây, cô yên tâm


uống trà đi.”

“Vâng.”

Đợi một hồi lâu mà Đặng Phong vẫn chưa xuất hiện, Lý Bất Ngữ nhìn đồng hồ, lầm bầm một câu, “Người này

đúng là không có khái niệm thời gian gì cả, hắn sẽ không cho chúng ta leo cây chứ?” Lâm Thiển cũng1rầu rĩ, nhưng

lại không muốn tỏ ra lo lắng trước mặt Bất Ngữ. Trên thực tế, bây giờ các cô đang ở thế bị động, mà bị động thì

phải chịu đòn. Lúc này, ở cổng quán trà có một chàng trai thần bí đi vào. Chàng trai kia mặc áo khoác dài màu xanh

quân đội, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, trên mặt đeo kính râm tráng gương màu lam lục, phong cách vô cùng

chói mắt.

Lâm Thiển và Lý Bất Ngữ nhìn thấy hắn ta trước tiên. “Là Đặng Phong” “Suyt, nhỏ giọng chút.” Lý Bất Ngữ tức

thời mím môi, yên lặng nhìn Đặng Phong giống như tỏa hào quang đi tới. Vừa đến, Đặng Phong đã lập tức ngồi

xuống, còn cảnh giác nhìn xung quanh một hồi, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Tôi sợ bị người ta nhận ra.”

Lâm Thiển: “?”

Lý Bất Ngữ: “?”

Hắn nói tiếp: “Tôi càng sợ có ký giả theo dõi.”

Lâm Thiển: “?”

Lý Bất Ngữ: “?” “Các cô cũng biết đấy, người của công chúng như chúng tôi sợ nhất là gây ra tai tiếng. Một khi

hình tượng bị ảnh hưởng quá lớn, làm không tốt sẽ thân bại danh liệt. Vào thời kỳ đặc biệt này, tốt nhất là nên

khiêm tốn một chút.”


Lâm Thiển: “?”

Lý Bất Ngữ: “?”

Giờ này trong quán trà rất vắng khách, chỗ ngồi của bọn họ lại khuất, mấy bàn xung quanh đều trống không, liếc

qua là thấy ngay. Sau khi Đặng Phong bảo đảm xung quanh không có ai khả nghi theo dõi chụp lén thì mới yên tâm

tháo kính râm xuống để sang một bên. Lâm Thiển rót cho hắn tách trà theo phép lịch sự cơ bản. “Không không

không, cảm ơn, tôi không uống trà. Để tốt cho cổ họng, tôi chỉ uống nước ấm.” Lâm Thiển cười khan một tiếng,

nhẫn nại, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly nước ấm, cảm ơn.” Đặng Phong làm bộ làm tịch,

thỉnh thoảng loay hoay kính râm của mình, lúc thì đặt lên bàn, lúc lại cầm trong tay, lúc lại cài lên mũ lưỡi trai.

“Thế này có phải đã khá hơn chút rồi không? Tạo hình càng đa dạng thì càng thích hợp chụp ảnh đường phố.” Lâm

Thiển thật sự không cười nổi, cả Lý Bất Ngữ cũng cạn lời. Không phải Lâm Thiển đến đây để dỗ hắn vui vẻ, thế nên

cô thẳng thắn đáp lại: “Anh Đặng, rốt cuộc là cậu sợ người ta nhận ra, hay là sợ người ta không nhận ra?” Đặng

Phong ngừng loay hoay kính râm, đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Ha ha, vậy cô muốn Lương Diệu Thần bị người

ta nhận ra, hay muốn người ta không nhận ra cô ta?” Bầu không khí lập tức có mùi thuốc súng, Lâm Thiển nghiêm

mặt nói: “Nói ra mục đích và điều kiện của cậu đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui