Lấy Chồng Quyền Thế



Bị tra hỏi trước mặt nhiều người như vậy, Lương Diệu Thần lúng túng đỏ rần mặt, ấp a ấp úng không nên lời, “Chuyện này... Anh ta... Ngày hôm qua tình cờ gặp nhau, là một diễn viên nghiệp dư, rất bình thường.” “Là người của công chúng, sao cô có thể tùy tiện phù phiếm như vậy? Cô muốn tự hủy hình tượng của mình phải không?”

“Không phải không phải thật xin lỗi! Cháu biết sai rồi, sau này nhất định không như vậy nữa.” Lương Diệu Thần nhíu mày, đưa tay day day hai huyệt thái dương, dáng vẻ mệt mỏi, không ngừng giải thích, “Cháu uống say, không biết đầu đập vào cái gì, tỉnh dậy đã là buổi trưa, đầu đau muốn nứt ra. Cháu xem tin tức thì mới biết xảy ra chuyện.”

Những khả năng khác2của Lương Diệu Thần thì khó nói, nhưng bản lĩnh dựng chuyện làm nũng ra vẻ dễ thương thì rất tuyệt.

Có điều cô ta có thể lừa được người khác, chứ không thể qua mắt Lâm Thiên, Lâm Thiên làm gì nhìn không ra bộ dạng này của cô ta.


“Mọi người ra ngoài, tôi nói chuyện riêng với cô ấy một chút.”

Lâm Thiển nói xong thì mọi người nhìn nhau, không nói gì lần lượt đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Thiển và Lương Diệu Thần. Lâm Thiên nhìn cô ta, vẻ mặt lộ rõ ý “tốt nhất có thành thật khai báo đi”. Lúc đầu Lương Diệu Thần còn gượng gạo chống đỡ, không đề cập đến người thân mật ôm ấp mình ngày hôm qua. Cô ta cười, duỗi tay duỗi chân ngáp, “Ôi, đầu choáng váng quá,7thật mệt... Sau này cháu thật không dám uống nhiều rượu như vậy nữa. Cháu nói thật đấy!” Lâm Thiển cũng không vòng vé với cô ta, nói toạc móng heo: “Cô cho chúng tôi đều là trẻ lên ba sao? Tôi không vạch trần là muốn giữ mặt mũi cho cô, cô còn bày đặt khôn lỏi à?”

“Cháu??? Chuyện gì chứ, chỉ là uống rượu thôi mà, đang uống thì gặp được một người hợp để tán gẫu, rồi hẹn uống rượu với nhau, chỉ vậy thôi.” “Chỉ vậy thôi? Uống rượu xong anh ta không đưa cô đến khách sạn à? Như vậy là chỉ một mình cô thuê phòng khách sạn rồi ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau?” Ánh mắt Lương Diệu Thần láo liên, vẫn mạnh miệng gật đầu, “Đúng mà... Đúng như vậy.” Lâm Thiển bất1ngờ cao giọng, tức giận chất vấn: “Còn không thành thực kể hết ra?”

“Kể cái gì cơ? Uống rượu cũng phạm pháp sao?” Lâm Thiển cầm xếp hình đặt bên cạnh máy vi tính rồi quăng đội đến trước mặt cô ta, “Cô tưởng bọn họ không tung ra là vì không chụp được sao?” Thấy mười mấy tấm hình này, Lương Diệu Thần hoảng hốt, lập tức sợ hãi.

“Truyền thông không có lương tâm nhưng lại rất gian xảo, lộ ra mấy tấm hình không rõ nét, mục đích là muốn tiền. Chịu ra giá cao, thì chúng ta có thể cầm phim ảnh về tiêu hủy. Không ra giá cao, thì ngày hôm sau cô lập tức lên hot search.”

Lương Diệu Thần cầm tấm hình đầu tiên lên xem. Cô ta với Đặng Phong như cặp đôi trời sinh đi7ra từ quán bar. Đến ngõ hẻm cạnh quầy bar thì náo loạn một phen, hình ảnh rõ nét vô cùng. Sau đó bọn họ lên xe, đám ký giả vô lương tâm này rất hèn hạ, dùng cả phần mềm vẽ bản đồ, ghi chú bên cạnh xe hơi bốn chữ - vô cùng chấn động. Cuối cùng bọn họ vội vội vàng vàng đi thuê phòng khách sạn. Ký giả đi đến đâu chụp ảnh đến đó. Đây vốn là chuyện riêng, đã là người trưởng thành thì có ai không có nhu cầu sinh lý. Thế nhưng loại hành động thân mật phóng đãng này bị lộ trước mặt người khác cũng khiến Lương Diệu Thần xấu hổ vô cùng.


“Bọn ký giả vô liêm sỉ xấu xa!” Cô ta giận dữ xe liên tiếp mấy tấm hình, “Xâm phạm0đời từ người khác. Như thế này phạm pháp, phạm pháp!” “A, bây giờ cô mới nổi nóng à? Vừa rồi điềm tĩnh thế kia mà?” Lâm Thiên nhìn mảnh vụn ảnh lả tả trên mặt đất, nhắc nhở một câu, “Còn có cả một đoạn video, rất rõ ràng, rất kịch liệt, cô có muốn xem qua một chút không?” Lương Diệu Thần cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa. Lúc mới bước vào cô ta còn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thật ra tất cả mọi người đều nhìn mình buồn cười. Cô ta lấy tay ôm mặt, cảm giác chẳng còn mặt mũi bước ra khỏi studio nữa là. Cô ta ấp úng hỏi: “Vậy họ muốn bao nhiêu tiền?” “Tôi còn chưa trả lời những tấm hình và video bọn họ gửi đến.” “Cái gì?” Lương Diệu Thần buông tay, hoảng loạn nhìn cô, “Thím? Thím?? Vậy là thím sắp ruồng bỏ cháu sao? Không phải thím nói sẽ giúp cháu à?”

Lâm Thiển giận dữ trừng mắt, “Vậy thì kể hết mọi chuyện cho tôi nghe! Những lời thốt ra từ miệng của cô không có câu nào là thật thì làm sao tôi giúp được?”

“Chuyện thật cũng giống như trong ảnh thôi, vào khách sạn thuê phòng đều đã bị chụp được, thuê phòng còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ thím muốn cháu kể luôn bọn cháu đã làm tư thế nào, làm mấy lần hả?” Lâm Thiên im lặng một thoáng, liên tục hít vào thật sâu rồi mới nói: “Tôi muốn cô nói cho tôi biết, người đàn ông này rốt cuộc là ai?” Có ma mới thèm quan tâm đến tư thế và số lần của cô! Chẳng qua dù sao cô cũng từng si mê Cố Thành Kiêu, vậy mà không thể lấy anh ấy ra làm tiêu chuẩn tìm đàn ông sao? Phải, dù sao tôi cũng biết đàn ông như chồng tôi đúng là cực phẩm vô cùng hiếm có khó tìm, nhưng chẳng lẽ lành lặn như cô mà không tìm được dạng nào đứng đắn một chút sao! Thẩm mỹ của cô đúng là bị chó gặm rồi! Lương Diệu Thần lại lấy tay che mặt, nói cụ thể, “Anh ta là Đặng Phong.” “Là ai?” Lâm Thiên chưa từng nghe nói đến cái tên này. Báo chỉ nói là một nam diễn viên, ít nhất cô biết đó là một diễn viên nam.

“Đặng Phong ấy, cũng là diễn viên.”

Lâm Thiển không ngừng lục lại trí nhớ, nhưng xin lỗi, tư liệu của cô không có nhân vật nào như vậy, “Cứ cho là tôi lạc hậu quê mùa, cô nói cho tôi biết, anh ta từng diễn vai nào?” “Anh ta không có danh tiếng gì cả. Cháu cũng không biết anh ta từng nhận vai nào.” Lâm Thiển chỉ muốn chửi thề. Hỏi cô ta không bằng tra Baidu còn hơn, vì vậy cô vào mục tìm kiếm gõ tên “Đặng Phong”.


Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được một trang web trên Baidu. Lâm Thiên nhấn vào đọc, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ - Đặng Phong - giới tính nam, là diễn viên.

Đây là diễn viên hạng mấy đây?! Lâm Thiển gào thét trong lòng. Lương Diệu Thần, đáng đời cô bị lợi dụng. Đi ra cửa bỏ quên não ở nhà sao? Bị đàn ông lợi dụng một lần thì không trách được, nhưng suốt ngày bị đàn ông lợi dụng thì đúng là ngu xuẩn! Lâm Thiển không nén được liền vạch trần, “Cô chuẩn bị để đẩy tên diễn viên này nổi tiếng hơn phải không? Đặng Phong đúng không? Mục đích của anh ta rõ ràng là muốn được nổi tiếng vậy mà cô không nhìn ra sao?”

Lương Diệu Thần cúi đầu im lặng. Mặt mũi cũng không còn, làm sao suy nghĩ nhiều được như vậy?! “Cô với anh ta thuê phòng, có quay chụp những thứ không nên quay chụp không?” Xương cốt Lương Diệu Thần run lên, chân mày cũng nhăn nhúm lại.

Lâm Thiên nhìn bộ dạng như gặp quỷ của cô ta liền hỏi tới: “Thật sự có quay chụp những thứ không nên quay chụp không?” Cô thật sự muốn đập bàn. Cô có khác gì một bà mẹ già đang đau khổ đâu, sao lại sinh ra đứa con khiến người ta cứ lo mãi thế này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui